Ông còn chưa nói xong thì Tông Thịnh đã xuống xe đi tới trước mặt ông. Ba tôi trước giờ chưa hề dám nhìn thẳng vào mặt Tông Thịnh, ông rụt cổ nói: “Tông Thịnh cũng đã trở lại. Muốn ăn cái gì…”
Tông Thịnh gỡ kính râm xuống, rút lấy tờ giấy trong tay ba nói: “Lúc này Ưu Tuyền đang mang thai nên không nên sửa nhà. Nếu như nhất định phải sửa vậy thì để cô ấy sang nhà con ở. Nhưng hiện tại, nhà con đang trong tình trạng phải bồi thường này nọ, nếu sang đó ở có thể bị ảnh hưởng, chắc ông hiểu tình trạng sẽ ra sao, tới chừng đó không chừng còn không có tiền cho ông sửa nhà nữa.”
Ba tôi sửng sốt: “Cậu đây là muốn đi nói hộ bà mình sao?”
“Không phải là không cho ông tiền sửa nhà, mà trong lúc Ưu Tuyền mang thai thì không thể sửa nhà. Đây là tục lệ! Đừng có quá hứng thú mà quên hết những chuyện quan trọng như vậy!”
Ba tôi đột nhiên gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ rồi! Tôi không phải là chỉ mang qua cho bác nó xem thôi sao? Chỉ xem thôi, không có động thổ đâu. Còn nữa, hai đứa vào nhà đi, mẹ nó đâu rồi, đi mua đồ ăn cho tụi nó đi, tôi đi sang nhà bác nó đây.”
Tôi thở dài. Ba tôi đó, chẳng lẽ tôi không biết ông nghĩ gì sao? tuy nhà bác tôi không phải giàu có gì, nhưng nhà cửa so ra đều hơn nhà chúng tôi. Nhà ở khang trang, xe cộ đầy đủ. Ba tôi đây là đi khoe khoang với bác đây mà.
Tông Thịnh đeo kính lên nói: “Anh đi sang Ưu Phẩm xem công trường, em tự vào đi. Nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có cả ngày nghĩ ngợi lung tung. Đừng có quên, em cũng mới xuất viện chưa được một tuần đó.”
Tôi đứng sau vẫy vẫy tay, nhìn anh lái xe rời đi.
Quay qua quay lại, ở trong thôn nhỏ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Ban đầu nói là hai tháng, vậy mà giờ chỉ còn hơn có một tháng, sắp đón Tết rồi.
Tôi đột nhiên có suy nghĩ, ước gì việc kia diễn ra luôn vào ngày mai cho rồi, trần ai lạc định, chúng tôi cũng có thể an tâm hơn một chút. Cứ mỗi ngày đều vật vã trôi qua thế này làm tôi mệt mỏi quá, đến thở cũng thấy mệt.
Lần này quay về tôi mang rất ít đồ từ thành phố, chỉ mang có một cái túi nhỏ. Quay người, tôi đi vào nhà. Nhưng ngay lúc quay đầu tôi nhìn thấy một chiếc xe hiệu Mitsubishi đang chạy từ bên phía khu mỏ về chỗ này. Nhà nào mà bá đạo vậy, dám chạy chiếc xe như vậy lên mỏ nhỉ? Điểm tôi nghi ngờ tiếp theo chính là, người nào lái chiếc xe đó? Thẩm Kế Ân sao? Thẩm Kế Ân ở trong thôn?
Tôi vội vào nhà, đóng sập cửa lại. Mẹ tôi còn đang phơi đồ, thấy tôi chạy vào nhà đóng cửa lại vội nói: “Này, con đang có thai đó, chạy cái gì mà chạy?”
Tôi cắn môi, lấy điện thoại ra gọi cho Ngưu Lực Phàm. Tôi muốn xác định xem chiếc xe kia hiện tại do ai dùng, có phải là Thẩm Kế Ân không. Khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn thấy bảng số xe, không biết liệu đó có phải là chiếc xe kia không. Còn nữa, Thẩm Kế Ân đem xe chạy đến chỗ chúng tôi là để làm gì? Theo như Tông Thịnh dự kiến thì sau khi ăn xong thai nhi thì Thẩm Kế Ân sẽ khá lên, nhưng không đến nỗi nhanh như vậy chứ? Trừ phi gã vẫn nhập vào thân thể sinh viên kia.