Tại sao tôi lại nói vậy? Vì sao trong lòng lại có cảm giác như thể tôi vừa mất kiểm soát cơ thể mình, giống như bị thứ gì đó chiếm hữu, rồi bị tẩy não bằng ý nghĩ “Đứa bé sẽ chết.”
Ngoài kia trời bắt đầu đổ mưa dông, sấm chớp đùng đoàng. Nghe người ta nói rằng, mùa đông thường không có sét đánh, nếu có, thì chính là có yêu quái.
Tiểu Mễ ngồi đối diện nhìn mảnh giấy và cây bút chì, dịu dàng hỏi: “Em sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là, em phiền muộn chút.” Tôi nói, vẻ hoảng loạn không thể che dấu hiện rõ trong mắt.
“Phiền muộn gì thì tâm sự với chị nào… hay là, kể chị nghe coi Mặc Phi hồi đó theo đuổi em thế nào? Hồi cấp ba , chắc là lãng mạn lắm.”
Tôi xấu hổ cười: “Giờ em kể chị nghe, chẳng lẽ buổi tối đi khách sạn ở suối nước nóng, hai người cãi nhau trên giường à?”
“Đương nhiên là lúc lên giường ai mà nói chuyện này. Kể chị nghe đi, chut nữa anh ấy tới đón chị rồi. Nếu không phải tại mưa thì chị không có đi làm đâu, giờ đã đang nằm ngâm suối nước nóng rồi.”
Tôi cười cười: “Được rồi. Không có như chị tưởng tượng đâu. Khi đó, bọn em nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, hơn nữa lúc em vào lớp 10 thì anh ấy đã học lớp 12…”
Tôi kể lại vài chuyện trước đây, chỉ lúc này tôi mới có thể thả lỏng mà không nghĩ tới câu nói kia.
Cơn mưa này rào rào trong chốc lát rồi chuyển thành mưa bụi lắc rắc, trời đầy mây.
Chẳng bao lâu nữa là Tết, trời trở lạnh.
Giờ tan tầm, Mặc Phi lái xe dưới cơn mưa bụi tới đón Tiểu Mễ.
Tông Thịnh cũng dừng xe ở bên ngoài, nhấn còi kêu tôi ra.
Tôi vội thu gom đồ đạc rồi ném tờ giấy nhăn húm vào trong thùng rác, chỉ chỉ vào phòng vệ sinh, rồi đi vào đó.
Cả văn phòng chẳng còn ai, chỉ còn một nhân viên nữ được phân công trực nhật đang đứng lau nhà. Tôi đi vào nhà vệ sinh, lơ đãng nhìn vào kính, vừa nhìn thấy thì tôi hoảng hốt lùi về phía sau, ngã nhoài vào xô nước ở sau lưng.