Mục lục
Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tông Thịnh nói vậy tôi cũng không hiểu nói tìm kẻ chết thay cho lan Lan là sao?

Khi cả 3 đi tới khu phố net, Tông Thịnh nói Lan Lan đem phong thư đặt trên một góc tường tối tăm thì tôi mới hiểu.

Chúng tôi đứng tụm lại ở một góc đường nhìn không chớp mắt vào tòa nhà tối om trước mặt, nhìn vào cửa khu phố net kia.

Nếu lúc này Lan Lan đặt tiền ở đó chắc chắn sẽ nhanh chóng bị phát hiện.

Hơn nữa chúng tôi đứng mới chỉ vài phút đã thấy bọn con trai kéo nhau ra sau bức tường ở chỗ cửa đó đi vệ sinh không ít.

Tôi thật không hiểu! 

Tuy rằng tôi đi tiệm net không nhiều nhưng biết rõ trong tiệm có toilet, vậy tại sao đám con trai cứ phải đi tiểu đường như vậy?

Gió lạnh thổi qua.

Tông Thịnh hích Lan Lan: “Mau đi đi, chẳng lẽ định ôm phong bì tới sáng à?”

Lan Lan thở hổn hển, giọng run rẩy:Meo_mup “Sợ, em sợ quá!”

“So với gã đứng bên mép giường cô tung tiền giấy cô sợ cái nào hơn? Lan Lan, chuyện này cô phải tự làm thôi, không ai có thể giúp cô được.”

Lan Lan cắn môi rồi đi tới trước, tôi vộ chạy tới giữ cô ấy lại hỏi: “Có phải anh nói tìm người chết thay, là Lan Lan nhặt tiền mang về nhà thì cô ấy chết, còn nếu cô ấy mang ra ngoài người khác mang về nhà thì sẽ chết thay cô ấy?”

Tông Thịnh gật gật đầu.

Tôi vội nói tiếp: “Vậy không phải thật tàn nhẫn sao? Người kia nhặt tiền thì có gì sai? Sao lại muốn người khac phải chết chứ?”

Tông Thịnh mắt đầy vẻ không thể tin được, hắn nhìn tôi chằm chằMeo_mup nói: “Vậy Hạ Lan Lan có gì sai? Vì sao cô ấy phải chết?”

“Nhưng mà cách giải quyết này có vấn đề, chúng ta có thể tìm cách khác để giải quyết mà, không làm thương tổn ai không phải càng tốt hơn sao?”

“Tông Ưu Tuyền, cô không hiểu gì cả, đừng nói nhảm nữa. Tiền đó chính là Nghiệp, muốn thoát thì cô ấy phải tự mình đem Nghiệp chuyển đi. Hay cô cho rằng khiến Lan Lan phải chết đi, hay cô là thánh mẫu?”

“Tôi cũngg không nghĩ để Lan Lan chết, nhưng hẳn là có cách khác, nếu anh không có cách thì mình đi tìm thầy cao tay hơn, đem cái chết của mình đẩy cho người khác thì có gì khác gì hại chết người ta đâu?”

Tông Thịnh lắc đầu, quay sang nói với lan Lan: “Lan Lan, cô cũng không muốn chết nhỉ, vậy đem tiền quăng ra ngoài. Đi thôi.”

Lan Lan gật đầu, ôm kia phong thư đi về phía bức tường.

“Lan Lan...” Tôi kéo tay, lắc đầu với cô ấy: “Hay mai mình đi tìm ông lão đoán mệnh kia, bùa chú của ông ta có thể hữu dụng.”

“Ưu Tuyền” vành mắt Lan Lan phiếm đỏ, “Tớ sợ lắm, tớ không dám, nếu tớ thật sự xảy ra chuyện thì ba mẹ tớ phải làm sao? Chỉ cần bỏ phong thư này bên kia thì mọi chuyện không còn dính tới tớ nữa.”

“Nhưng cậu làm vậy  chẳng khác nào là hại người khác.”

Lan Lan không nghe mà hất tay tôi ra đi về phía bức tường. Meo_mupTông Thịnh nói với tôi:

“Cô ấy không làm sai, cuộc sống là vậy. Em nói tôi ích kỷ thì cũng không sai, Hạ Lan Lan nhặt được tiền là Mệnh của cô ấy. Cô ấy biết tôi, đó là Duyên với tôi. Còn lần này có thể hữu kinh  vô hiểm thoát chính là Vận khí của cô ấy. Người nhận được tiền tiếp theo sẽ trở thành người chết thay, cũng là Mệnh của người kia. Ưu Tuyền, có đôi khi thế giới này tàn nhẫn như vậy. Nếu em không thể chấp nhận chuyện này thì sao còn đi cùng tôi tới đây? Còn nữa, nếu hôm nay không phải là Lan Lan mà là em nhặt được tiền, thì tôi cam đoan em cũng sẽ làm như thế. Có những việc nó chính là như vậy, mình không phải là người trong cuộc thì có thể nói rất dễ dàng, còn đến khi mình đã dính vào thì cũng sẽ đi trên cùng một con đường đó thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK