Ngưu Lực Phàm quay đầu lại nhìn tôi: “Tông Ưu Tuyền cứ đứng đó ổn chứ nhỉ.”
Tôi còn tưởng ý hắn là tôi có thai đứng lâu vậy có sao không, nhưng nghe Tông Thịnh đáp lại thì mới hiểu, mình đã lầm rồi. Anh bảo:
“Không sao, đứa nhỏ là con tôi, hơn nữa lại còn có gỗ sét đánh nữa, mấy thứ kia dù có hứng thú cũng không dám lại gần đâu.”
Nói xong, Tông Thịnh bắt đầu châm nến, nhìn đám công nhân đứng hóng chuyện nói: “Quay về lán ngủ đi, chút nữa nghe thấy cái gì thì cũng mặc kệ, có cái gì động vào cũng mặc kệ, đừng động đậy, đừng vì hiếu kỳ mà lén nhìn, làm huyết tết bên này, nếu mấy người bị hù chết thì tôi không tính tiền tai nạn lao động cho đâu.”
Đám công nhân rụt cổ trở lại lều, nhưng cũng có vài người không đi, đứng ở cửa lán nhìn sang.
Tông Thịnh không để ý đến bọn họ mà bắt đầu nghi thức.
Châm nến, điểm hương, cầm một tờ tiền giấy châm trên ngọn nến, niệm thầm gì đó không thành tiếng rồi vung tay lên. Tờ tiền cháy hừng hực cháy bị gió cuốn lên. Nhưng rồi, gió không hề thổi, mà tờ tiền lại xoay tròn, bay lại chỗ tám ngọn đèn mà Ngưu Lực Phàm đã đốt ở các góc.
Ngưu Lực Phàm nhẹ nhàng thối lui đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Quào! Thành công thật! Thằng nhóc này làm dễ như trở bàn tay, thông đồng nhanh quá.”
“Cái gì? Thông đồng?”
“Đúng vậy, Tông Thịnh triệu hoán quỷ hồn phụ cận.”
Tôi hốt hoảng, hèn gì ban nãy bọn họ nói tôi chẳng hiểu gì, hóa ra không phải huyết tế thông thương.
Tông Thịnh mặt không đổi sắc, một tay rung lục lạc, một tay rút kiếm ra.
Tiếng lục lạc vang lên khoan nhặt, mà gió bên cạnh chúng tôi tựa như cũng thay đổi theo thanh âm của lục lạc, như thể lục lạc vang lên có thể khống chế được gió bốn phương.
Dần dần, gió như xoay tròn xung quanh công trường, chậm rãi xoay, mơ hồ như thấy đám giấy tiền cháy cũng bắt đầu xoay tròn theo gió, dường như, Tông Thịnh có thể khống chế gió trong cả khoảng sân rộng lớn này!
Tiếng lục lạc vang lên càng lúc càng nhanh, dần dà, tôi nghe như có tiếng người nói chuyện trong tiếng gió.
Sột sột soạt soạt, cũng nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì.
Đột nhiên, cái lạnh từ đâu ập tới, giống như có ai đó mang theo hơi lạnh từ phía sau nhào tới, khiến tôi nổi hết cả gai ốc. Ngưu Lực Phàm bên cạnh tôi ôm lấy cánh tay, dùng sức xoa xoa: “Chồng em thật là trâu bò!”
Tôi có dự cảm chẳng lành, giống như có quỷ lướt qua cạnh mình vậy. Tiếng lục lạc càng luc càng dồn dập, Tông Thịnh buông lục lạc lớn tiếng nói:
“Lấy máu của ta tế thổ địa bốn phương tám hướng, bảo vệ bên trong vòng bát quái này, bình an toại nguyện.”
Kế tiếp, anh lầm bầm gì đó trong miệng, tôi nghe không hiểu được, chỉ là biết vẫn đang nói tiếng Hán, giống như đọc pháp chú vậy, nghe rõ ràng lập lại chín lần, trường kiếm trong tay anh vung lên, cắt xuống mu bàn tay. Kiếm vung lên, mang theo máu của anh rải vào không trung.