Ra khỏi trạm y tế, tôi vừa lên xe vừa nói với Tông Thịnh: “Tông Thịnh, hình như anh rất quen việc chích ngừa dại này.”
“Ừ, lần trước cương thi ở Quảng Tây bị người ta nói là chó dại phát tác đó, hừ, nếu thật là chó dại thì sao có thể cho lên tàu lửa về lại thủ đô chứ? Tưởng ai không biết chứ?!”
“Trên thế giới này, thực sự có cương thi?” tôi hỏi.
“Thẩm Kế Ân, chính là một loại hành thi. Thi có rất nhiều loại. Kỳ thật cương thi ở một số quốc gia ở Nam Phi căn bản là không phải bí mật gì, bọn họ nắm giữ kỹ thuật, bắt cương thi làm cu li. Cũng có nhân viên y học nghiên cứu qua, bất quá theo cách nói của khoa học thì là bị virus cảm nhiễm. Thực ra cũng chẳng khác mấy. Thôi . Về nhà!”
Xe chạy về hướng khu nhà chúng tôi. Mệt mỏi cả ngày trời sau cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Vì bị thương nên tôi phải tốn nhiều thời gian mới tắm xong, đến khi có thể lên giường ngủ thì trời đã rạng sáng. Đương nhiên, chúng tôi bỏ làm buổi sáng.
Gần trưa, chúng tôi ăn cơm rồi đi tới công ty.
Buổi chiều, cả văn phòng to lớn, người thì phụ trách công trường, người gọi điện. Có người buông máy nói: “Bên phía xe cẩu Tân Long vốn đã đồng ý với chúng ta thời gian làm việc rồi, nhưng do chúng bị trễ tiến độ nên bọn họ đã chuyển sang thi công cho công trình khác.
Tông Đại Hoành thở phì phì từ bàn làm việc bên kia nói: “Lão Hoàng có ý tứ gì a? Gọi lại cho lão nói, liền nói, liền nói ta đêm nay thượng thỉnh hắn ăn cơm. Ngươi cũng một khối đi.”
Tông Đại Hoành thở phì phì từ bàn làm việc bên kia nói: “Lão Hoàng có ý tứ gì a? Gọi lại cho lão nói, liền nói, nói tối nay ta mời cơm. Cậu cũng đi đi.”
Tông Thịnh đi về phía lão nói: “Người ta đã nhận công trình khác, không thể bội ước đi làm cho chúng ta. Nói với bà, kêu bà đưa thiết bị bên khu mỏ sang. Tòa nhà Linh Linh là trong nội thành, các thiết bị xây dựng lớn chỉ có thể di chuyển được vào ban đêm mà thôi.”
Tông Đại Hoành tay bưng chén chè mè đen đi về phía Tông Thịnh nói: “Tông Thịnh, không phải chú nói gì, khu mỏ có việc của khu mỏ, địa ốc có việc địa ốc. Là người nhà giúp nhau không sao, nhưng nếu không làm rõ ràng thì sao kiếm tiền. Chú thấy cậu chỉ có thể làm người thiết kế thôi. Đưa bản vẽ rồi lâu lâu ghé công trình là được. Những chuyện còn lại cứ để bọn chú làm.”
“Chú, chú cũng nói là đồ của nhà mình, sao không thể chuyển sang?”
Tông Đại Hoành chép miệng, ăn miếng chè, há cái miệng đen ngòm nói: “Chuyển thì chuyển, nhưng cách cậu làm việc không đúng. Tại sao một hai phải làm hạng mục tòa nhà Linh Linh? Cậu vừa về, vừa đòi tiền, vừa đòi thiết bị, muốn thêm người đi làm công trình đó?”
Hai người nói chuyện thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, tất cả ngừng tay dỏng tai lên nghe ngóng. Tông Thịnh nhìn mọi người rồi nói:
“Vì phong thủy nói cho tôi biết, mười năm nữa nơi đó sẽ trở thành nội thành, chỉ sau khu phố mua sắm đi bộ. Có lẽ lúc này chúng ta là dốc tiền vào công trình này, nhưng mười năm sau nơi đó tấc đất tấc vàng. Bất động sản Tông An đang khởi sắc, để cho tòa nhà Linh Linh trở thành hạng mục thứ hai của tòa nhà Linh Linh đi. Tôi đảm bảo, mười năm sau ông sẽ đếm tiền tới rút gân tay!”
Tông Thịnh nói khiến cho sắc mặt Tông Đại Hoành hòa hoãn hơn rất nhiều. Miệng đen ngòm ngoác ra cười: “Đếm tiền cũng là giúp cho tiểu tử cậu thôi. Chậc chậc, ai nói nhỉ, học theo các ngươi thì sẽ không sợ không có tiền. Tiểu tử nhà cậu, sao hôm nay mở miệng nói được nhiều vậy. Trước giờ tới rắm cũng không buồn thả.”