CHƯƠNG 113: BỞI VÌ NHÀM CHÁN
Sau khi Hữu Hữu ngủ, Sở Vĩnh Du xuống lầu dưới, nhìn thoáng qua tin nhắn của Mã Trạch rồi nói với Tư Phu.
“Mẹ, Trung y kia con đã hẹn trước cho ngài, trong một tuần có thể tới.”
Tư Phu cười nói.
“Được, tất cả nghe theo con, đúng rồi Vĩnh Du, mấy người bạn của ba con hẹn cùng nhau đi đến biệt thự ở Nam Trấn chơi, bọn họ đều mang theo cháu trai, vậy nên chờ Hữu Hữu tỉnh dậy, chúng ta sẽ đưa nó đi, ngày kia trở về, con ở lại cùng Yên Yên là được.”
Sở Vĩnh Du không phản đối, có ảnh vệ đi theo, sẽ không có vấn đề gì về an toàn, huống hồ mấy người già đưa cháu trai đi chơi, anh đi theo cũng không thích hợp.
Lên lầu nằm bên cạnh Hữu Hữu, Báo Đốm gửi một tin nhắn đến.
Anh Sở, đã bắt đầu.
Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi lên, không có Lục Tân, cha con Đồng Tinh Minh chắc chắn sẽ phải nơm nớp lo sợ một khoảng thời gian, sự trừng phạt với bọn họ tạm thời kết thúc, còn lại chính là chờ đợi cái gọi chỗ dựa cuối cùng, Giang Mạnh kia trở về, sau khi để cha con Đồng Tinh Minh cảm nhận được cái gọi là hoàn toàn tuyệt vọng, sẽ đưa bọn họ lên đường.
Vậy nên hiện tại, cái gọi là bắt đầu, đương nhiên là nhằm vào Kim An do Đồng Kiến Văn nắm giữ.
Thành phố Ninh, công ty xây dựng Kim An, trong văn phòng chủ tịch.
Đồng Kiến Văn ngồi trên ghế, đang nghe thư ký báo cáo công việc.
Lúc này, một người chạy vào, không quan tâm đến lễ nghi gì đó, trực tiếp ngắt lời thư ký.
“Chủ tịch! Xảy ra chuyện, ba khu công trường nơi kiến trúc Kim An đang thi công, tất cả đều đình công.”
Hả? Đồng Kiến Văn nhíu mày.
“Đình công? Nói rõ ràng cho tôi.”
Người tới cũng mang vẻ mặt kỳ quái.
“Theo báo cáo của quản lý dự án, nói là một vài người đột nhiên xuất hiện, sau đó sau khi đánh một trận liền bỏ chạy, ba khu công trường đều gặp tình huống giống hệt nhau, tổn thất không lớn, nhưng có mấy người công nhân bị thương.”
Người ngoài quấy rối? Đồng Kiến Văn nhíu chặt lông mày.
“Báo cảnh sát chưa? Nếu như đã báo cảnh sát thì tiếp tục thi công, tại sao lại đình công?”
“Đã báo cảnh sát, nguyên nhân đình công là do những người công nhân bị đánh bị thương đó đều lái máy xúc, những máy móc và các loại trang bị khác, bọn họ đều đã được đưa đến bệnh viện, rất nhiều công việc không có cách nào tiến hành.”
Có loại chuyện thế này sao? Đồng Kiến Văn hừ lạnh một tiếng.
“Điều người từ công ty qua đó, không thể trì hoãn công trình.”
“Vâng.”
Do dự một chút, Đồng Kiến Văn gọi điện thoại, sau đó liền chuẩn bị đi ra ngoài, ba khu công trường cùng bị tổn thất, nếu như không phải có âm mưu từ trước, đánh chết ông ta cũng không tin.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện nào đó của thành phố Ninh, tiểu Lưu nằm trên giường, trên trán quấn băng gạc.
“Những người này thật sự là vô pháp vô thiên, ban ngày ban mặt hành hung, hừ! Kiến trúc Kim An cũng không phải thứ gì tốt, đến bây giờ chỉ thanh toán tiền thuốc men, tiền bồi thường bây giờ còn chưa tính, ngay cả người đến thăm con cũng không có.”
Người phụ nữ bên cạnh lẩm bẩm, tiểu Lưu bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ đừng nhiều lời, chỉ là có chút chấn động não nhỏ, cũng không có chuyện gì lớn.”
Lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi tới, đột nhiên đặt chiếc phong bì lớn lên giường, đồng thời nhỏ giọng nói.
“Anh bị thương không nặng, nhưng thân thể không thoải mái, tất cả tùy thuộc vào anh, nếu như anh có thể trốn trong bệnh viện một tháng, như vậy một trăm năm mươi triệu trong phong bì sẽ là của anh.”
Cái gì? Tiểu Lưu sững sờ, mẹ anh ta thì ngây người vội vàng cầm lấy phong bì thư xem xét, ai da, thật sự là một xấp tiền mặt, độ dày này, chắc chắn có một trăm năm mươi triệu.
“Thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Cái đó không thành vấn đề, nằm một tháng chắc chắn không thành vấn đề.”
Nhận được câu trả lời, người đàn ông đội mũ lưỡi trai rời đi, tiểu Lưu như phát điên.
“Mẹ! Mẹ… sao mẹ có thể tùy tiện nhận lời, không sợ trong này có vấn đề gì sao?”
Ngời phụ nữ lườm con trai mình một cái.
“Có vấn đề gì? Chúng ta cũng không ký kết cái gì, tiền này ngu hay sao mà không cầm, dù sao con thế này cũng là tai nạn lao động, nằm một tháng thì sao chứ?”
Tiểu Lưu nghĩ lại cũng thế, nhất là thái độ của quản lý dự án khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Chuyện giống như vậy, cũng xảy ra ở một số bệnh viện trong thành phố Ninh, gần như tất cả mọi người đều chọn cách lấy tiền và năm viện một tháng, loại chuyện tốt này, không ai từ chối.
Chung cư Đông Thành, Sở Vĩnh Du hôn Hữu Hữu một cái, sau đó đưa mắt nhìn chiếc xe Audi rời đi, nói thật, anh thật sự cảm thấy không nỡ.
Lúc này, Mã Trạch gọi điện thoại tới.
“Đại nhân, về tổ chức Yêu Tà đã tra ra một chút manh mối, ở trong núi hoang cách năm mươi cây số ngoại thành phía đông thành phố Ninh, có một chi nhánh của yêu tà.”
“Tới đón tôi.”
Nửa giờ sau, cổng chung cư Đông Thành, một chiếc xe taxi dừng lại, Tường Vi mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean thắt lưng đi xuống.
“Thật hiếm khi, Chiến thần Địa ngục lại tự mình gọi điện thoại cho tôi.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Phát hiện một chi nhánh của Yêu Tà, công lao là của cô.”
Tường Vi lập tức như quả bóng da bị xì hơi, vẻ mặt u oán.
“Này! Anh là thế nào phát hiện? Tôi dùng hệ thống điều tra đặc chủng nhưng không tiến triển chút nào, anh lại điều tra ra được một chi nhánh của yêu tà? Quá không công bằng.”
Sở dĩ gọi cho Tường Vi là vì Sở Vĩnh Du không muốn có chuyện phiền toái, có trời mới biết trong chi nhánh yêu tà này có bao nhiêu người ở trong, anh muốn giết hết tất cả bọn họ, đối với loại tổ chức bắt cóc trẻ em và ngược đãi như vậy, nhất định phải giết không luận tội, sẽ không cho bọn chúng cơ hội sống sót, vậy nên, có Tường Vi ở đây, quá trình xử lý tiếp theo sẽ vô cùng thuận tiện, cũng sẽ không khiến cho một số ban ngành nhà nước chú ý đến.
Lúc này, một chiếc Mercedes Ben G63 dừng lại, Mã Trạch đã đến.
Sau khi hai người lên xe, Tường Vi bất đắc dĩ nói.
“Một chi nhánh yêu tà, Mã Trạch, một trong tứ đại thủ hộ có lẽ đã đủ để giải quyết rồi, anh đường đường là Chiến thần Địa ngục, vậy mà mọi chuyện đều tự mình đi làm sao?”
“Bởi vì nhàm chán.”
Câu trả lời của Sở Vĩnh Du khiến cái miệng nhỏ của Tường Vi khẽ nhếch lên, bởi vì nhàm chán, trời ạ, cỡ nào… Một lý do khiến người ta không có cách nào hình dung được.
Sở Vĩnh Du không nói sai, thật sự là nhàm chán, Hữu Hữu không ở đây, Tỉnh Vu Dịch đi về với ba mẹ anh ta, bà xã thì đi làm, chẳng lẽ một mình anh ở nhà xem TV?
Thời gian trôi đi, trong ngọn núi hoang mà Mã Trạch miêu tả, có một nhà máy sản xuất đá, có một hang động bên dưới một tòa nhà nào đó, có một căn cứ dưới lòng đất, mà ở trong đó chính là một trong những chi nhánh của yêu tà.
“Tên Điên, đã hai ngày rồi vẫn không có ý định ra tay? Nhiệm vụ có thời hạn, cậu đã biết cái giá phải trả khi thất bại rồi chứ.”
Trong một gian phòng dưới đất, Tên Điên, người đã từng muốn ám sát Đồng Ý Yên đang nằm đung đưa trên một cái ghế xích, ngồi ở trên ghế đối diện là một ông chú, nhìn có vẻ rất trung thực.
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, luôn có có cảm giác không tốt, bên cạnh Đồng Ý Yên kia luôn có rất nhiều cao thủ khủng bố như vậy bảo vệ, thế thì địa vị của Sở Vĩnh Du có thể kém hơn sao? Thông tin của tổ chức miêu tả về anh ta, chắc chắn sai, ông đây hoàn tòan có thể lấy cái cớ này để hủy bỏ nhiệm vụ.”
Ông chú cười ha ha, cầm điếu thuốc gõ gõ.
“Cậu biết huỷ bỏ là không thể nào.”
Tên Điên đột nhiên ngồi dậy, tỏ vẻ dữ tợn hai lần, để lại một câu nói rồi đi ra ngoài.
“Móa nó, được rồi, đi chăm sóc Sở Vĩnh Du kia trước đi.”
Chờ đến khi Tên Điên rời đi, ông chú mới lấy một tấm hình từ trong túi ra, trên đó chính là Sở Vĩnh Du.
Đây là thứ ông ta nhận được từ Lục Côn, vì nhiệm vụ Quyền phổ Hình Ý Quyền rơi vào người ông ta.
“Tên Điên đáng thương, đành phải để cậu giúp tôi đi dò xét Sở Vĩnh Du một chút trước vậy!”