Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 764

Từ khí thế tản ra quanh người bọn họ, bọn họ là Võ Vương.

Nhưng mà một khắc sau, mười mấy người này còn chưa kịp động thủ thì giống như bị một nguồn lực vô hình nào đó tấn công, thân thể đồng loạt vỡ ra, biến thành đống cát tản mát trên mặt đất.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đây chính là cái được gọi là trận pháp đó à? Thật sự đáng sợ và quỷ dị, mười mấy Võ Vương trong chớp mắt liền bị tiêu diệt hết tất cả.

Càng khiến cho người ta khó hiểu đó chính là tại sao những người này giống như lão Tần đã nói, những người có gương mặt như người nước R giống anh, không phải là máu me văng khắp nơi, mà là biến thành đất cát vàng.

“Đồ nhi, đã đến rồi, còn không nhanh qua đây?”

Đang suy nghĩ, giọng nói của Phong Thánh lại truyền tới, Sở Vĩnh Du vội vàng bước đến.

Đi đến gần, bởi vì Vô Phong Tử không thể rời khỏi trận pháp, mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên, lại đột nhiên ngơ ngẩn cả người.

“Đứa nhỏ? Vĩnh Du, có chuyện gì vậy?”

Đương nhiên Vô Phong Tử biết mấy ngày nữa Sở Vĩnh Du sẽ đến gặp ông ta, nhưng mà có làm như thế nào cũng không ngờ tới anh cũng sẽ dẫn con gái Hữu Hữu đến đây, nhất là trạng thái hiện tại của Hữu Hữu rất không bình thường.

Bịch.

Sở Vĩnh Du đột nhiên quỳ gối với Vô Phong Tử, cố nén đau lòng mà nói.

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu.”

Xảy ra tình huống như thế, Vô Phong Tử sao có thể ngồi yên được nữa, tay phải phất một cái, một người đàn ông đang đứng ở cạnh vách tường vụt một phát di chuyển tới, xem như là thay thế vị trí của Vô Phong Tử.

Đỡ Sở Vĩnh Du dậy, Vô Phong Tử nhỏ giọng nói.

Hữu Hữu sao thế?”

Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên mà ông ta nhìn thấy Sở Vĩnh Du như thế này, thật sự là lần đầu tiên.

“Con bé…”

Sau khi Sở Vĩnh Du nói xong mọi chuyện, trong mắt của Vô Phong Tử tràn đầy lửa giận.

“Tứ Tôn? Chỉ là Tứ Tôn mà cũng dám làm tổn thương con của đồ nhi ta, thật sự cho rằng Phong Thánh này không thể làm gì được à?”

Nói xong, Vô Phong Tử thở dài.

“Nhưng mà đồ nhi, sư phụ cũng không biết phải cứu Hữu Hữu như thế nào.”

Cái gì!

Sở Vĩnh Du lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lúc này, anh như mất hết cả can đảm.

Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể nhìn con gái của mình chết đi à!

Suy nghĩ lại, trong mắt của Sở Vĩnh Du lại bùng phát ra một vòng hy vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK