CHƯƠNG 78: ĐÃ BỊ NẮM CHẮC
Trong ngôi biệt thự nào đó ở thành phố Ninh, Nguyễn Phong đang nằm ở trên giường, hài lòng châm một điếu thuốc, sau khi phun ra một ngụm khói, nhìn người đẹp ở bên cạnh, cười nói.
“Lãnh Tiểu Mạt ơi là Lãnh Tiểu Mạt, thật sự không nghĩ tới là trước đó lúc Vương Cường gửi tin nhắn cho tôi nói rằng em trở thành một người phụ nữ như vậy, tôi còn có chút không thể tin nổi, hiện tại xem ra là thật rồi.”
Trong quá khứ Nguyễn Phong là một người đến từ nông thôn làm gì có điều kiện lọt vào trong mắt của Lãnh Tiểu Mạt, khi đó mặc dù biết Lãnh Tiểu Mạt yêu tiền nhưng mà cũng không ngờ đến sau này lại trở thành một con người phóng đãng vì tiền mà không thèm để ý đến cái gì.
Có người con trai nào mà không sinh ra lòng thầm mến và chút mơ tưởng đối với hoa khôi lớp mình, đương nhiên là Nguyễn Phong cũng không ngoại lệ, lần này trở về thành phố Ninh, làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được.
“Ây da, không phải là anh thích người ta như thế này đó à.”
Lãnh Tiểu Mạt dựa sát vào Nguyễn Phong, trong đôi mắt tràn đầy sự ái mộ, trước khi bước vào trong việc thụ tiền phí bao dưỡng chín trăm triệu tháng này đã thanh toán cho cô ta, lúc trở về biệt thự còn có mấy cái túi xách hàng hiệu được dâng đến tay, giá trị mấy trăm triệu, quả thật hạnh phúc chịu không nổi.
Nhìn khuôn mặt của Lãnh Tiểu Mạt, một sự suy đoán nào đó cứ luôn dai dẳng ở trong lòng của Nguyễn Phong rốt cuộc cũng đã xem như được thỏa mãn.
“Đúng rồi Phong, Sở Vĩnh Du sao rồi?”
“Yên tâm đi, tôi đã cho người đến nhà máy gạch của ba vợ anh ta gây chuyện, em không hiểu, để trả thù một người phải từ từ chơi mới có cảm giác được. Thông qua chuyện này tôi cũng sẽ cho em biết rằng, đứa con riêng nhà họ Nguyễn là tôi đây, sau khi được nhận về, năng lượng sẽ kinh khủng như thế nào, chỉ tiếc là thằng nhãi Vương Cường lại biến mất.”
Lãnh Tiểu Mạt sướng đến phát rồ, hôn một cái ở trên mặt của Nguyễn Phong.
Cô ta không ngờ đến Nguyễn Phong lại là người của gia đình giàu có đứng thứ hai ở thành phố Ninh, là con trai của Nguyễn Văn Thiên, chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị.
Trước đó cô ta đã xem tin tức, ba tháng trước đứa con trai độc nhất của Nguyễn Văn Thiên đua xe với người khác gây ra tai nạn xe cộ bỏ mạng, chắc có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà đứa con riêng là Nguyễn Phong được nhận về.
“Lúc nãy em cho tôi xem ảnh chụp, tôi mới nhớ đến ban đầu Sở Vĩnh Du chính là một người không có cảm giác tồn tại trong lớp học, không ngờ là ở rể cho gia đình khác. Đúng là mất mặt đàn ông mà, có vẻ như là vợ của anh ta không tệ, là chủ tịch của công ty bất động sản Thiên Nguyên. Ha ha, mấy chiếc xe mà em gọi là mua đó chắc chắn là do vợ của anh ta bỏ tiền ra rồi, cái đó còn cần phải nói nữa.”
Nói đến đây, Nguyễn Phong dập tắt tàn thuốc, sờ vào cần cổ của Lãnh Tiểu Mạt, cười nhẹ nói.
“Em nói những thứ này cho anh là để làm cái gì, là để anh nắm chặt thời gian tiếp tục hành động.”
Trời vừa rạng sáng, Sở Vĩnh Du ngủ trong phòng sách, cửa phòng được gõ rất nhỏ, mở cửa ra nhìn, sắc mặt khó coi của Đồng Thế Tân xuất hiện.
“Vĩnh Du, lúc nãy ba vừa mới nhận được cuộc gọi của người trực ban trong nhà máy, người con phái đến đó đều bị đánh bại rồi, hơn nữa toàn bộ đều bị đánh gãy chân. Lúc nhóm người kia đi còn đe dọa một hơi, kêu nhà máy gạch phong thông của chúng ta phải đóng cửa, nếu không thì bọn họ vẫn sẽ còn đến đó.”
Vẫn chưa giải quyết được? Sở Vĩnh Du có hơi kinh ngạc, nhưng mà anh vẫn nói.
“Con biết rồi ba, ba không cần phải quan tâm đâu, con sẽ giải quyết.”
Gần như là cửa phòng vừa mới được đóng, báo đốm liền gọi điện thoại đến.
“Anh Sở, em xin lỗi, em tưởng rằng là cái bọn lưu manh gây chuyện cho nên em chỉ phái mười mấy người đến đó, hiện tại toàn bộ đã đưa đi bệnh viện hết rồi, đều bị đánh gãy chân. Dựa theo cách nói của bọn họ là bị một người trong nhóm đó đánh thành cái dạng này, anh nói xem có phải là có võ giả không thế?”
“Chắc là vậy, cậu cũng không cần phải quan tâm đâu, tôi sẽ đích thân xử lý. Những người bị thương đó, cậu cứ cho tiền bồi thường đi, đừng có keo kiệt.”
Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du xoa xoa cằm, càng nghĩ lại càng không biết những người này là do ai đã phái đến đó, kẻ thù trước mắt của mình là mấy người nhà họ Đồng đã đánh cược, chắc sẽ không chơi mấy thủ đoạn như thế này đâu. Là Yêu Tà? Thế thì lại càng không thể, vậy rốt cuộc là ai chứ? Có lẽ chỉ có tự mình gặp rồi thì mới biết thôi.
Sáng sớm, ở bên cạnh biệt thự có một chiếc xe tải đang dừng đó, công ty chuyển nhà đang chuyển đồ giúp cho Trần Việt.
Điều thú vị là Trần Trọng Thiên gia chủ nhà họ Trần đứng ở một bên đón Lâm Sinh, trong đôi mắt mang theo sự nuông chiều, mà Trần Hạo Hiên thì tự tay dọn đồ cho Trần Việt.
Sở Vĩnh Du nhìn xuyên qua cánh cửa sổ, cũng không ra ngoài chào hỏi, là Tư Phu dẫn theo Hữu Hữu nói lời tạm biệt với Lâm Sinh.
Cùng lúc đó trên mặt đất ở bar Thanh Phong, Lưu Khánh xoa xoa cái cổ của mình từ từ tỉnh lại.
Sau khi có lại ý thức, cả người cảm thấy hoảng sợ vô cùng, quan sát một chút, lẩm bẩm nói.
“Mình vẫn chưa chết?”
“Anh Sở nói ông tỉnh dậy rồi thì có thể về nhà.”
Âm thanh đột ngột vang lên dọa Lưu Khánh nhảy dựng một cái, quay đầu lại nhìn Trương Nhí một chút, không dám nhiều lời thêm một chữ nào, vội vàng đi ra khỏi quán bar. Ông ta muốn nhanh chóng trở lại Thần Cổ Môn, có nói cái gì cũng không cần phải phái người đến trêu chọc Sở Vĩnh Du, chết một tên đệ tử thì cứ chết đi.
Nói đùa à, thực lực võ giả ngũ phẩm của mình mà cũng bị đánh trong chớp mắt, có trời mới biết Sở Vĩnh Du khủng bố đến cỡ nào. Về phần Chuột ở đâu, ông ta làm gì còn nhớ được.
Buổi trưa lúc đang ăn cơm, Đồng Thế Tân nghe theo lời dặn dò của Sở Vĩnh Du mà tạm thời không đến nhà máy gạch, cho nên xe Audi nhàn rỗi ở nhà.
Sau khi lái xe một tiếng đồng hồ, Sở Vĩnh Du chạy đến một nơi quen thuộc, con phố ở cổng hội đấu giá nhà họ Trần.
Không lâu lắm có hai chiếc xe chạy đến, hai ba con Đồng Tinh Minh vào hai ba con Đồng Kiến Văn bước xuống xe.
“Sức khỏe không tệ, thế mà đều xuất viện hết rồi.”
Sở Vĩnh Du nói, Đồng Hiểu Kiệt khập khiển đi đường đều giận đến nổi cả lợi cũng ngứa khó chịu.
“Đáng chết! Sở Vĩnh Du, con mẹ nó cậu cứ cuồng vọng đi, chờ một lát nữa ông đây đánh cậu, cậu nhớ là đừng thu liễm lại sự cuồng vọng giống như lúc này của cậu.”
Mà hai bên mặt của Đồng Tử Họa vẫn còn đang dán băng gạc, giọng nói nhỏ hơn nhiều so với Đồng Hiểu Kiệt, nhưng mà trong ánh mắt lại lộ rõ sự hận thù tuyệt đó, chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
“Sở Vĩnh Du, mày hẹn đến nơi này là muốn ôn lại cảnh tượng lúc trước con gái của mày bị đấu giá đó à, haha.”
Nhìn thoáng qua Đồng Tử Họa đang nở nụ cười khẽ động vào vết thương, trong đôi mắt của Sở Vĩnh Du lóe lên sự lạnh lẽo, ngược lại cũng không ra tay.
“Chỉ mong là đến lúc anh bị cởi sạch nhốt vào trong chiếc lồng, anh vẫn còn dám nhục mạ con gái của tôi như thế này.”
Lúc này Đồng Tinh Minh lại cười.
“Sở Vĩnh Du, cậu đứng đây đợi mười tiếng đồng hồ Thiên Hải Lục Tiểu cũng sẽ không dám tuyên bố, bởi vì tôi chưa lên tiếng thì sao bọn họ dám được.”
Trên mặt của mấy người bọn họ đều lộ ra nụ cười mỉm, rõ ràng là Sở Vĩnh Du tuyệt đối đã bị bọn họ nắm chặt, bọn họ đã tìm được một cái nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô, hơn nữa đã chuẩn bị các loại dụng cụ tàn nhẫn, đợi một lát nữa sẽ dẫn Sở Vĩnh Du đến đó để chào hỏi mười phút.
“Ồ, các người chắc chắn như vậy đó hả, chẳng lẽ sẽ không xuất hiện sai lầm gì?”
Đồng Kiến Văn khoát tay, không thèm để ý đến lời nói của Sở Vĩnh Du mà là nhìn về phía Đồng Tinh Minh rồi nói.
“Được rồi, đều là người bận rộn, thời gian lãng phí trên thân của cái tên phế vật Sở Vĩnh Du này đã rất dài rồi, gọi điện thoại đi.”
Gật đầu, Đồng Tinh Minh lấy điện thoại di động ra, gương mặt của Đồng Hiểu Kiệt dữ tợn hơn.
“Sở Vĩnh Du, các người đi chết đi.”
Sau đó điện thoại được kết nối, Đồng Tinh Minh lại nhìn Sở Vĩnh Du một lần nữa, gương mặt hung ác.
“Thiên Hải Lục Tiểu có lẽ là đang công bố địa chỉ mới của chi nhánh ở thành phố Ninh ở trên mạng.”