Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 421: XÉ RÁCH MẶT

Mã Minh sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cũng cầm một chai rượu lên, đanh giọng nói.

“Ha ha! Đàn ông nếu mà hèn, vậy còn gọi đàn ông sao? Hân Hân nhà chúng ta mà cũng dám ức hiếp, cho dù là thiên vương lão tử, hôm nay cũng phải khiến anh ta mất một lớp da, nếu đã có ai gan bé không dám đi, vậy các cậu đi theo tôi!”

Lời nói hùng hồn, ánh mắt kiên định như vậy đã khiến rất nhiều nữ sinh đều khen ngợi, chỉ có Hồ Hân Hân hừ lạnh một tiếng.

“Mã Minh! Ai là Hân Hân nhà cậu, không biết nói chuyện thì đừng nói linh tinh, chuyện của tôi không liên quan đến cậu!”

Lời này coi như là dội một gáo nước lạnh lên đầu Mã Minh, nhưng đối phương cũng không để tâm, sớm đã quen với kiểu thái độ này của Hồ Hân Hân.

Trò hay mới vừa bắt đầu, Hân Hân, cậu sẽ nhìn thấy người đàn ông có bản lĩnh, rốt cuộc là như nào.

Ngay sau đó, cửa phòng bao mở ra, mười mấy người hùng hổ ào ào xông vào, chỉ riêng khí thế đã khiến mấy du côn tay cầm chai bia bên này vội vàng cho tay ra đằng sau, sợ đối phương nhìn thấy chai rượu mình cầm rồi trực tiếp vây lại đánh.

“Mẹ nó! Anh! Chính là cô gái này, vừa rồi tát em một cái, ông đây chẳng qua chỉ vỗ mông của cô ta mà thôi, ả điên!”

Một người trong đó chỉ, một thanh niên mặt mày lạnh lùng đứng đầu nhìn xung quanh, không có ai dám nhìn thẳng anh ta.

“Các người chơi tiếp, cô gái này tôi đưa đi, ai có ý kiến?”

Không có ai dám hé răng, nhưng Mã Minh lại chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi mở miệng.

“Anh ta là anh trai nuôi của cô gái anh muốn dẫn đi, khuyên các người vẫn là cút sớm đi thì tốt hơn, nếu không người anh trai nuôi này, anh ta là rất lợi hại đó.”

Mọi ánh mắt đều nhìn sang Sở Vĩnh Du vốn cúi đầu xem điện thoại, các kiểu vui sướng khi người khác gặp họa đều xuất hiện ở trong ánh mắt.

Anh không phải trâu bò lắm sao? Anh không phải trấn định sao? Bây giờ tiếp tục diễn đi?

Bọn họ đều biết, Sở Vĩnh Du đây là bị Mã Minh chơi khăm rồi, thời khắc mấu chốt hiện nay, nếu như không đứng ra, vậy Hồ Hân Hân sẽ nghĩ như nào, sau này cũng không cần liên lạc nữa, đàn ông hèn nhát như vậy, cô gái nào sẽ thích chứ, trong này không chia anh trai nuôi hay bạn trai gì hết.

Nhưng nếu như đứng ra, vậy khả năng tám phần đều sẽ bị mười mấy người mang ánh mắt cay độc mặt mày dữ dằn này đánh hội đồng, tóm lại, chính là trong ngoài không phải là người.

“Các người giở trò lưu manh, còn có lý không hả?”

Hồ Hân Hân không sợ, dựa vào đâu cô ta bị ức hiếp, ngược lại những người này lại tìm tới cửa trước.

“Ả điên, im mồm cho ông.”

“Cô ấy nói không sai, các người hiếp người, sao ngược lại vẫn chiếm lý vậy?”

Kèm theo lời nói, Sở Vĩnh Du để điện thoại lên bàn, từ từ ngẩng đầu lên.

Gương mặt lộ ra, mười mấy người đó trong nháy mắt đều sững người, sau đó, cơ thể có thể nhìn bằng mắt thường đang đồng loạt run rẩy kịch liệt, còn có người hãi hơn, khóe miệng cũng run rẩy không ngừng.

“Anh… anh Sở.”

Thanh niên cầm đầu trước đó bị dọa cho hồn bay phách lạc, là thủ hạ của thủ hạ dưới trướng Báo Đốm, tuy địa vị thấp, nhưng lại không cản trở việc bọn họ không biết Sở Vĩnh Du, không, nên nói sau khi xảy ra chuyện của người thân Báo Đốm, hiện nay chỉ cần là người của bên Báo Đốm, không có ai không biết Sở Vĩnh Du, đều là nhìn chằm chằm bức ảnh đến mức suýt nữa có thể đếm rõ được có bao nhiêu sợi tóc.

Nghĩ đến lời Báo Đốm nói, bức ảnh đã gửi xuống, ai không có mắt dám đắc tội với Sở Vĩnh Du, vậy không có gì phải bất ngờ, trực tiếp đưa tới trại chó cho chó ăn.

Trong nháy mắt, mười mấy người đều quỳ bụp xuống đất, bọn họ còn chưa muốn chết.

“Anh Sở! Chúng tôi không biết là anh, cầu xin anh tha thứ cho chúng tôi, cầu xin anh.”

Một màn chấn động lòng người như vậy, so với việc trước đó Sở Vĩnh Du uống hết một chai Hoàng Gia còn khoa trương hơn rất rất nhiều.

Cho dù là Mã Minh, cả người đều đực ra hết, những người này không phải là diễn viên ông lão thuê tới sao? Sao đột nhiên lại quỳ trước tên Sở Vĩnh Du này, hơn nữa trên trán còn tấm lấm mồ hôi lạnh, rõ ràng là rất sợ, chứ không phải giả bộ, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp, cũng tuyệt đối không thể làm tới mức thật như vậy.

Hồ Hân Hân cũng ngây dại, cô ta biết Sở Vĩnh Du lợi hại, nhưng cũng sẽ không không thực tế như vậy, người tùy tiện đến gây sự, nhìn thấy gương mặt này thì muốn quỳ xuống xin tha? Đây không phải là con người, là thần rồi.

“Nói đi, nói xong thì cút.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du rất ngắn gọn, nhưng mười mấy người đó nghe thấy, lại đều như được đặc xá, lời này dường như là định bỏ qua cho bọn họ rồi, không cần bị lôi đến trại chó cho chó ăn nữa, còn có chuyện gì may mắn hơn nữa sao?

“Cảm ơn anh Sở, cảm ơn anh Sở, đem người vào đây!”

Thanh niên đó hằn học nói xong, mấy thủ hạ lập tức xông ra khỏi phòng bao, khi quay lại, vác một người trẻ tuổi.

“Anh Sở, cậu ta tên Lý Tư, là cậu ta cho tôi 90 triệu bảo tôi diễn vở kịch này, bảo một thủ hạ của tôi ở bên ngoài đợi, chỉ cần Hồ Hân Hân ra khỏi nhà vệ sinh thì vỗ mông của cô ta, tất cả chuyện này đều là do cậu ta sắp xếp.”

Người trẻ tuổi tên là Lý Tư lúc này vô cùng hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Anh Lượng! Anh đây là có ý gì? Anh đang nói cái gì?”

Trong mắt tên thanh niên vụt qua tia cay độc, dây đến Sở Vĩnh Du, con mẹ nó ai thèm quan tâm mày là ai.

“Còn không thừa nhận? Đánh cho ông!”

Đối với điều này, Sở Vĩnh Du không có ngăn cản, những tên này phải chịu chút dạy dỗ mới nhớ kỹ trong lòng, nếu không đơn thuần vì Hồ Hân Hân, làm như vậy cũng là cần thiết.

Bụp bụp!

Tay đấm chân đá một trận, kiểu người trẻ tuổi sinh ra trong nhà rất có điều kiện như Lý Tư, đều là kẻ da mỏng thịt mềm, đâu chịu được sự đấm đá này, cho nên trực tiếp cầu xin.

“Đừng đánh nữa! Tôi nói! Tôi cái gì cũng nói, đều là Mã Minh bảo tôi làm, anh ta muốn dạy dỗ người đàn ông đi cùng Hồ Hân Hân, mới bày ra trò này, không có liên quan đến tôi!”

Lý Tư của lúc này cuối cùng cũng biết, lần này là đá phải tấm sắt rồi, những người này là biết ba anh ta làm cái gì, vậy mà đều dám ra tay thật, có thể thấy Sở Vĩnh Du ngồi thản nhiên bên kia có địa vị rất khủng bố cỡ nào.

Lời nói của Lý Tư khiến tất cả mọi người đều nhìn sang Mã Minh, rất nhiều người đều hơi đơ ra.

Mà Mã Minh thì sao, khi đang do dự nên giải thích làm sao, Hồ Hân Hân không biết từ khi nào đã đi tới trước người anh ta, nhấc tay tát một cái.

“Cậu thật bỉ ổi!”

Tiếng tát giòn tan vang lên, nhưng không có ai giúp Mã Minh nói chuyện, bọn họ tuy đều bị mua chuộc, nhưng cũng quả thật là bạn rất nhiều năm với Hồ Hân Hân, Mã Minh theo đuổi như nào, bọn họ giúp thế nào cũng được, nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như này thì có hơi quá đáng quá rồi.

Đám người anh Lượng lúc này nhìn thấy Sở Vĩnh Du khoát tay, như được đặc xá, như một làn khói chạy khỏi phòng bao.

Trong phòng bao vốn vô cùng náo nhiệt, lúc này là im lặng như tờ, Hồ Hân Hân cũng quay lại chỗ cũ, cầm chiếc túi xách nói với Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở! Chúng ta đi thôi.”

Xảy ra chuyện như này thì cô ta không tin Mã Minh sau này còn có mặt mũi quấn lấy cô ta nữa.

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại không có động tác, gần như là cùng lúc, Mã Minh ôm má bị tát một cái mà bạo phát.

“Hồ Hân Hân! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nếu đã xé rách mặt rồi, hôm nay để cô xem thử bộ mặt thật của Mã Minh tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK