CHƯƠNG 367: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHÂN CHÍNH.
“Cái gì! Mẹ nó mày nói lại lần nữa xem!”
Báo Đồm thật sự tưởng mình nghe lầm rồi, nhanh bước đi túm lầy cổ áo anh Cổ, xách lên, ánh mắt băng lãnh đến mức không thể tưởng tượng nỗi.
Anh Cỗ vốn đã sợ chết khiếp rồi, bây giờ nhìn thấy ánh mắt của anh họ xa của mình, cơ thể càng run lên mãnh liệt hơn nữa.
“Anh! Anh phải cứu em, em…cũng không phải là em chọc vào anh Sở, chuyện là như vậy…có một tên nhóc tông vào xe em, em…em gần đây bài bạc thua không ít tiền, không dám nói với anh, cho nên nhìn thấy nhà tên nhóc đó có tiền, nên bắt chẹt một khoản, kết quả lại bị thua sạch, muốn bắt chẹt thêm một mớ nữa, ai ngờ….ai ngờ anh Sở lại qua đó, em cũng không biết tên đó có quen với anh Sở.”
Đừng nói là Báo Đốm, mà mấy người ngồi cùng bàn kia, lúc này đều có một loại cảm giác không rét mà run, chọc phải Sở Vĩnh Du, đùa gì vậy! Bây giờ ở cái nơi nhỏ bé Tỉnh Thành này, còn có người dám chọc vào Sở Vĩnh Du sao? Ngoài trừ mấy nhân vật không có tên tuổi kia, thì hễ là người có địa vị và thân pháp, có ai là không biết ba chữ Sở Vĩnh Du có ý nghĩa gì chứ, đó là thần, đó là trời.
Chát chát chát!
Báo Đồm tức đến nỗi liên tục giáng bạt tay, đánh đến khoé miệng anh Cổ đều chảy cả máu.
“Mẹ nó! Ông đây trước đây sao lại đồng ý cho mày đến theo tao chứ, mày….”
Lúc này Báo Đốm đã không biết nên nói gì nữa rồi, cả người đều có một sự không ổn mà trước giờ chưa hề có.
Anh ta đi được đến bước đường này là dễ lắm sao? Bắt đầu từ lần đầu tiếp xúc với Sở Vĩnh Du, đến giây phút thành tâm thực ý muốn cứu Hữu Hữu, mới thật sự là được Sở Vĩnh Du công nhận, mỗi ngày anh ta nằm mơ, đều sẽ mơ thấy trong một cơn mưa lớn, Sở Vĩnh Du khom người với anh ta, nói với anh ta kể từ lúc đó họ chính là anh em rồi.
Tình cảm mà mình từng bước từng bước tạo dựng, đều bị đứa cháu họ hàng xa tít tắp mà mẹ anh ta có chết cũng phải ép anh ta phải thu nhận trước mắt này huỷ hoại rồi.
“Anh! Em sai rồi, em thật sự sai rồi, vào giây phút nhìn thấy anh Sở thì em đã biết sai rồi, anh ấy….anh ấy bảo em đến tìm anh, nói đến cửa Phẩm Vị Nhất Hào gặp anh ấy, anh, anh nhất định phải cứu em, nhà em chỉ có mình em là con một thôi.”
“Cứu con mẹ mày!”
Một câu quát nạt vang lên, một chân Báo Đốm đá lên bụng của anh Cổ, sau đó giơ tay phải lên.
“Đưa dao cho tao, giữ nó lại cho tao!”
Máy thủ hạ của Báo Đốm lập tức xông lên ghì chặt anh Cổ dưới đắt, thấy vậy, anh Cổ điên cuồng vùng vẫy, đáng tiếc đều là vô ích.
“Anh! Anh…anh muốn làm gì?”
Báo Đốm cầm dao đi về phía anh Cổ, vẻ mặt vô cảm mà nói.
“Ông đây là đang cứu mày! Có thể sống tiếp hay không thì phải coi tạo hoá của mày rồi.”
Biểu cảm của đám người cùng bàn đều méo mó, dù sao tận mắt nhìn thấy Báo Đốm vung dao, chặt đứt hai cánh tay của em họ xa của mình, loại cảnh tượng máu tanh này đích thực là rất hiếm thấy.
“Để các vị cười chê rồi, chuyện công ty thì lần sau tìm cơ hội bàn kỹ hơn, đưa nó đi!”
Để lại một câu nói, Báo Đốm rời khỏi phòng bao, cả quá trình, nhân viên phục vụ trong phòng bao đều run cầm cập, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái nữa.
Dù sao đó cũng là Báo Đốm, ngay cả máy đại nhân vật gì đó cùng bàn cũng phải nễ nang ba phần, bọn họ còn muốn làm gì chứ?
Phẩm Vị Nhất Hào, một chiếc Porsche Cayenne ngừng lại, Sở Vĩnh Du ngồi ở ghế lái phụ mở cửa xe ra, đang định xuống xe thì lại do dự nói.
“Giúp tôi nói tiếng xin lỗi với anh trai và người nhà cậu, Báo Đốm không có quản giáo tốt thủ hạ của hắn, trong đó cũng có lỗi của tôi.”
Lời này vừa thốt ra, Quan Phán vội vàng điên cuồng xua xua tay.
“Không không! Anh Sở nặng lời rồi, không dám, thật sự không dám.”
Khẽ cười một cái, Sở Vĩnh Du đột nhiên túm lấy cỗ áo của Quan Phần, kéo gần đến trước mặt, lạnh giọng nói.
“Nhóc con, Thư Di tuy là bạn học của tôi, cô ấy có khó khăn, tôi sẽ xuất hiện ngay, nhưng điều này vốn không có nghĩa, cậu yêu đương mà cũng phải nhìn mặt mũi tôi, nếu như cậu vì tôi mà cẩn thận dè dặt với tình yêu như vậy, cậu có chắc chắn là cậu thật lòng yêu Thư Di chứ? Lời tôi nói, cậu về suy nghĩ lại cho kỹ, nếu như còn giống như bây giờ, thì cậu biến mắt khỏi bên cạnh Thư Di đi.”
Mãi đến khi Sở Vĩnh Du rời đi cả mấy phút rồi, Quan Phấn mới hồi thần lại, hai tay siết chặt vô lăng, đột nhiên tự lắm bẩm nói.
“Không sai, anh Sở nói không sai, nếu mình đã thật sự thích Thư Di thì tại sao phải để ý những cái khác chứ, tại sao phải sợ hãi! Anh Sở, cảm ơn anh, anh đã nhắc nhở tôi, kể từ mai, anh chắc chắn sẽ được nhìn thấy một Quan Phần hoàn toàn khác, không, bây giờ tôi đi tìm Thư Di ngay!”
Cửa Phẩm Vị Nhất Hào, Sở Vĩnh Du đứng ở đó, những biểu cảm mà Quan Phần biểu hiện ra trong xe, anh đều nhìn thấy, khoé miệng của anh lộ ra một ý cười.
Ngu Thư Di cần một người đàn ông thật sự, chứ không phải là một người mà ngay cả yêu đương cũng phải suy nghĩ đến quyền thế vân vân, người như vậy, không cần cũng được.
Ví dụ như Tân Tẳằng, tại sao ban đầu Sở Vĩnh Du lại đồng ý cho anh ta ở bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm, đó là vì tuy Tân Tằng sợ anh, nhưng nếu như phải chọn giữa sợ hãi và tình cảm đối với Đồng Hiểu Tiêm thì Tân Tằng chắc chắn sẽ chọn tình cảm, người đàn ông dám đối mặt với tình cảm của mình, mới đáng để dựa dẫm.
“Ê! Nói anh đó, sao lại chặn trước xe người ta thế?”
Giọng nói đột nhiên vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Vĩnh Du, nhìn thấy ở bên cạnh đang đậu một chiếc BMW mini, cửa ghề lái mở ra, một cô nhóc khoảng hai mươi máy tuổi, mặc chiếc đầm siêu ngắn lộ rún….có lẽ có thể gọi là mảnh vải che thân đi, đang nhìn anh với vẻ mặt bắt lực.
“Ò, xin lỗi, hồi nãy suy nghĩ có hơi xuất thần.”
Sở Vĩnh Du vội vàng nhường sang một bên, cô gái buộc tóc đuôi ngựa mang theo khí tức thanh xuân nồng đậm lúc này mới lên lại ghế lái, sau đó bắt đầu de xe.
Nói thực, Sở Vĩnh Du ở bên cạnh mà có chút không nhìn nổi nữa, tốc độ de xe như ốc sên thì không nói, còn nghiêng lệch nữa, cứ như vậy, thì há không phải sẽ tông tới cây chắn sao.
Quan trọng nhất là, chiếc xe BMW này vốn không lớn mà còn chả đậu được, vậy néu như đổi lại xe lớn hơn thì thật sự đúng là khóc không ra nước mắt.
Cứ như vậy, chiếc BMW uốn éo cả mấy hồi, cho dù là bảo vệ của Phẩm Vị Nhất Hào có đích thân đến chỉ huy thì cô gái vẫn chả đậu vào được.
Sau đó, cô gái xuống xe, đột nhiên nhìn sang Sở Vĩnh Du nói.
“Ê! Đều tại anh chặn đường tôi hồi nãy, vốn dĩ tôi đã nhắm rất chuẩn rồi, nếu không thì đã đậu vào xong từ lâu rồi, anh có biết lái xe không? Nếu biết thì giúp tôi đậu vào trong đi.”
Cô gái trông khá đáng yêu, ngữ khí chỉ có một tia ai oán và bắt lực.
“Được, tôi giúp cô.”
Khẽ cười một cái, Sở Vĩnh Du lên ghế lái, đồng thời, cô gái lại mở miệng, cũng là lần thứ ba mà chữ ê xuất hiện.
“Ê! Anh cần thận chút, xe của tôi.”
Còn chưa nói hết thì chỉ thấy chiếc BMW mini tiến lên trước một chút, sau đó khởi động xe oành một tiếng, thấy chiếc xe chọt drift một cái, ngừng ở ngay chính giữa vị trí xe.
Cho dù là bảo vệ thì cũng ngơ ngác, anh ta cũng nhìn thấy drift xe đậu vào rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy qua ở loại góc độ nhỏ như thế này, cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Cô gái cũng sững sờ một hồi, sau đó khoé miệng khẽ nhướng, lộ ra một biểu cảm như một ác quỷ nhỏ, không biết là đang nghĩ gì nữa.