Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 136: CÓ NGƯỜI BẮT NẠT CON

“Vợ, đừng quên bữa cơm buổi trưa.”

Một nhà coi như là vui vẻ trở lại, tâm trạng của Đồng Ý Yên tốt lên rất rất nhiều, khi đi nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, có hơi xấu hổ.

“Bị chuyện đó gây rối, anh không nói, tôi cũng quên mất bữa cơm của chị Trần buổi trưa, yên tâm đi, sẽ không đến muộn.”

Trải qua chuyện đó, Trần Việt không tiếp tục rối rắm những thứ đó nữa, vui vẻ tùy tiện tìm một ngày, bữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm, Lâm Sinh quỳ lạy Sở Vĩnh Du, cho dù là đã nhận ba nuôi rồi, đã định vào bữa trưa nay.

“Hữu Hữu, bữa trưa với anh Lâm Sinh cùng ăn cơm, có vui không?”

Trong sân, Sở Vĩnh Du chơi cùng Hữu Hữu, cô bé sau khi nghe thấy câu này thì vui mừng nhảy cẫng lên.

“Hữu Hữu.”

Giọng nói đột ngột vang lên, Hữu Hữu ngoảnh đầu nhìn ra ngoài sân, vội vàng ngoan ngoan chào hỏi.

“Oa, chào chú Tỉnh.”

Tỉnh Vu Dịch đột nhiên xuất hiện, Sở Vĩnh Du mở cổng sân, lập tức từ đằng sau lấy ra một chú khủng long bằng bông rất lớn.

“He he, chú tặng quà cho cháu nè.”

Một con khủng long to như vậy, miệng của Hữu Hữu há ra rất to, mắt cũng trợn to, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

“Oa! Cháu rất thích, cảm ơn chú Tỉnh.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười.

“Thuận tiện đến thăm người anh em là tôi và Hữu Hữu sao?”

Một câu nói, mặt mày Tỉnh Vu Dịch đỏ rực rồi, không vui nhìn Sở Vĩnh Du.

“Nhập ngũ bốn năm, ánh mắt này của cậu đủ độc.”

“Phí lời, cậu xách một cái túi của Swarovski được gói ghém đẹp như vậy, lẽ nào là muốn tặng cho vợ tôi sao?”

Tỉnh Vu Dịch mặt mày bất lực, xua xua tay nói.

“Đại ca à, cậu nhỏ tiếng thôi, tôi còn muốn tạo cho Thanh Mai một bất ngờ.”

“Tiến triển như thế nào rồi?”

Theo Sở Vĩnh Du thấy, người anh em này của mình theo đuổi Thanh Mai độ khó là rất cao, cho dù đã hoàn toàn bày tỏ với Thanh Mai rồi, người ta không có thể hiện ra dáng vẻ để tâm, nhưng dù sao đã từng kết hôn, quả thật độ khó sẽ không nhỏ.

“Từ từ đến đi, tôi có thời gian, lần này đến là cùng Thanh Mai bàn chuyện công việc, cô ấy muốn làm kinh doanh thủy sản, đường đã trải gần ok rồi, còn lại phải xem có thể liên lạc với một số nhà hàng, khách sạn để cung cấp đồ hay không, tôi cũng đã đầu tư vào 3 tỷ.”

Vỗ vỗ vai của Tỉnh Vu Dịch, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Vậy được, nhà hàng hải sản Thượng Cảnh là của mẹ vợ tôi, cung cấp hàng, nói một tiếng là được.”

Tỉnh Vu Dịch đương nhiên vui mừng.

“Ha ha! Thật sao? Quá tốt rồi, tôi phải nhanh chóng nói tin này cho Thanh Mai, cô ấy đang rầu rĩ đó, nhà hàng hải sản Thượng Cảnh quy mô không nhỏ, vậy người anh em tôi qua đó trước đây.”

Cùng lúc này, ở trong nhà của Đồng An Thái, rất hiếm khi, Đồng Kiến Văn, Đồng Tinh Minh ngồi trên sô pha, biểu cảm trên mặt có hơi phức nói không rõ.

“Mọi người cũng nghe thấy tin tức đó rồi chứ.”

Đồng An Thái xuất hiện, một câu nói xong, Đồng Tinh Minh gật đầu.

“Nghe nói rồi, con đã nghe ngóng mấy người, cách nói đều như nhau, nhưng mà ba, con vẫn là có hơi không dám tin, Sở Vĩnh Du nếu như thật sự có thực lực nói biến mất thì khiến cự đầu như nhà họ Mai đều biến mất, vậy chúng ta vẫn để cậu ta chơi như thế?”

Đồng Kiến Văn ở một bên cũng gật đầu.

“Không sai, hôm nay ba công trường của kiến trúc Kim An lại xảy ra chuyện rồi, lần này đã hoàn toàn đình công rồi, con nhờ người hỏi Báo Đốm, kết quả bị mắng té tát một trận, cho dù con đoán là Sở Vĩnh Du sai khiến, cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ gì.”

Đồng Tinh Minh bật cười lắc đầu.

“Anh cả tốt của em, chứng cứ sao? Anh bây giờ tìm được chứng cứ muốn làm gì? Đi tìm Sở Vĩnh Du sao?”

Cái này… Đồng Kiến Văn nhất thời nghẹn lời, nếu như không có liên quan tới tin đồn của nhà họ Mai, ông ta thật sự định xử lí Sở Vĩnh Du rồi, nhưng bây giờ xem ra, không khác gì người si nói mộng.

Hồi lâu, Đồng An Thái mở miệng rồi, giọng nói ít nhiều có hơi đắng chát.

“Như này đi, liên lạc với Nguyệt Lâm, lấy danh nghĩa của nó mời Thế Tân và Tư Phu tối nay ăn bữa cơm, chúng ta đều qua đó, xin lỗi nhận xin với lão tam.”

Cái gì!

Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh tưởng mình nghe nhầm rồi, trong mắt tràn ngập sự khó tin.

“Ba! Nhận sai xin lỗi? Hữu Hữu bị đấu giá, còn cả những hành vi chúng ta đối với nhà lão tam, sợ rằng không phải là một câu xin lỗi thì có thể hóa giải.”

Lườm Đồng Tinh Minh, Đồng An Thái hừ lạnh một tiếng.

“Vậy con có cách gì hay sao? Đứa con rể Giang Mạnh đó của con, đi làm nhiệm vụ gì đó giống như mất tích, Sở Vĩnh Du nếu như có năng lực khiến nhà họ Mai trong vài phút thì biến mất, thật sự không muốn chơi rồi, đối phó chúng ta thì phải làm sao? Huống chi, đi xin lỗi nhận sai trước, nếu như thật sự không được, ba còn có một chiêu cuối cùng, bảo đảm một nhà lão tam tuyệt đối có thể tha thứ cho chúng ta.”

Buổi trưa, Đồng Thế Tân lái xe, một nhà đến khách sạn Lãng Triều.

Trần Trọng Thiên dẫn Trần Hạo Hiên đích thân ở cửa nghênh đón, dù sao người tới là Sở Vĩnh Du, hơn nữa huyết mạch của nhà họ Trần ông ta, Lâm Sinh nhận Sở Vĩnh Du làm ba nuôi, vậy quan hệ sau này, hoàn toàn không giống rồi, tương lai của nhà họ Trần, thật sự chính là một vầng hào quang.

Nhìn thấy Trần Trọng Thiên vậy mà đến nghênh đón, Đồng Thế Tân và Tư Phu đều có hơi hoảng sợ.

“Trần lão, để ông đợi ở đây, thật sự quá ngại rồi.”

Trần Trọng Thiên vội cười nói.

“Ông chủ Đồng khách sáo rồi, sau này đều là người một nhà, chúng ta lên thôi.”

Vốn dĩ theo Đồng Thế Tân và Tư Phu thấy, Sở Vĩnh Du nhận Lâm Sinh làm con trai nuôi, là nhà họ bọn họ trèo cao rồi.

“Ba, con muốn ăn kẹo, cũng muốn mua cho anh Lâm Sinh một cái.”

Đột nhiên, Hữu Hữu chu cái môi nói xong, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Được, ba cùng con đi mua, ba mẹ, hai người với Trần lão lên trước đi.”

Gật đầu, Đồng Thế Tân còn dặn dò.

“Đừng để Ý Yên biết, số lần con bé cho Hữu Hữu ăn kẹo trong một tuần đều có giới hạn.”

Sở Vĩnh Du rụt cổ, vợ nổi giận trong phương diện dạy con này, vậy anh thật sự một chút nóng nảy cũng không có, nhưng đã hứa với con gái rồi, chắc chắn cũng không thể nuối lời.

Mua xong kẹo trở lại, Trần Hạo Hiên vẫn là kiên định không di chuyển đứng ở cửa đợi.

“Anh Sở.”

Bước vào đại sảnh, Sở Vĩnh Du nắm tay Hữu Hữu đi vào thang máy, cô bé thần sắc cực kỳ chuyên chú ăn kẹo.

Chưa đi được xa, đột nhiên sắc mặt của Sở Vĩnh Du hơi thay đổi, gập người tay phải xòe ra.

Bụp!

Một âm thanh vang lên, Trần Hạo Hiên nhìn rõ ràng, từ trong lòng bàn tay của Sở Vĩnh Du rơi xuống một viên bi bằng nhựa, mà chặn lại được, chính là mặt của Hữu Hữu.

Trong nháy mắt, Trần Hạo Hiên nổi giận rồi, ngẩng đầu nhìn, một cậu bé 7-8 tuổi, trong tay cầm một cái súng dài, vẻ mặt cười xấu xa.

Đã trợn mắt to như thế, vậy mà lại nổ súng, có điều lần này không có bắn trúng.

Phải biết, loại đan nhựa này, bắn vào người lớn cũng sẽ cảm giác đau đớn, làn da của trẻ con, nhất là gương mặt thì sẽ sưng đỏ.

“Nhóc là con cái của nhà ai? Sao có thể cầm súng bắn người?”

Trong lúc Sở Vĩnh Du, Trần Hạo Hiên đã xông tới kéo cánh tay của cậu bé đó.

Ngay sau đó, cậu bé mở miệng khóc to, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.

“Hu hu! Mẹ, có người bắt nạt con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK