CHƯƠNG 419: GIẢ VỜ
Trong nhà hàng ở tỉnh thành, Sở Vĩnh Du và Văn Khả Hân uống sạch bốn chai rượu vang, mặt Văn Khả Hân có hơi ửng hồng, làm cho người đẹp có khí chất chỉ có thể nhìn từ xa không thể chạm vào như Văn Khả Hân có thêm một ít sắc thái khác thường.
“Sở Vĩnh Du, anh ba của tôi vô cùng kiêu ngạo, anh ấy còn là thiên tài học võ, đến cả ba tôi và mấy ông già trong nhà đều khen ngợi hết lời, hoàn toàn không ngờ trong chốn thành phố này lại thua anh, mấy ngày nay mỗi khi tôi nhớ lại, vừa khiếp sợ lại vừa thấy thú vị.”
Sở Vĩnh Du cười cười.
“Anh ba của cô thật sự có thực lực rất mạnh, là người mạnh nhất trong số những tiên thiên võ giả tôi từng thấy từ trước đến giờ.”
Những lời này làm Văn Khả Hân cười đến run người, Sở Vĩnh Du không hiểu gì cả, lời anh nói rất buồn cười sao?
“Xin lỗi ha ha, anh càng nói như thế thì tôi lại càng cảm thấy anh ba của tôi quá tủi thân rồi, ha ha.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh nói thật, Vănn Trọng Châu rất mạnh, ở cái tuổi đó lại mạnh như vậy, chắc chắn không thể thiếu thiên phú của bản thân, tài nguyên vân vân.
Đến đây, Văn Khả Hân lại uống cạn ly rượu, đột nhiên trịnh trọng nói.
“Sở Vĩnh Du, anh có biết nơi tôi sinh ra và lớn lên sao? Nơi đó…”
Sở Vĩnh Du đột nhiên nâng tay, ngắt lời Văn Khả Hân.
“Tôi không muốn biết, nước R rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, càng có vô số chuyện không thể giải thích được, tôi không có khả năng lớn đến thế, cũng không có quá nhiều lòng tò mò, bây giờ chỉ muốn bình bình an an sống cùng vợ con, cho nên cô không cần nói.”
Văn Khả Hân lắc đầu, nhưng cũng không nói tiếp về đề tài này nữa, nhưng trong lòng lại cảm thán, thủy triều thời đại thường sẽ thúc đẩy mọi người tiến tới, Sở Vĩnh Du, có nhiều lúc không phải anh muốn làm gì là có thể làm được đó, một ngày nào đó, tôi tin chắc anh cũng sẽ tiếp xúc đến chỗ của chúng tôi.
Khi ra khỏi nhà hàng đã là ba giờ chiều, Sở Vĩnh Du đang định về nhà, đột nhiên lại nhận được tin nhắn thoại của điện thoại của Hồ Hân Hân.
“Anh Sở, tối nay anh rảnh không? Tham dự một bữa tiệc rượu cùng tôi đi.”
Nếu là người khác thì Sở Vĩnh Du đã từ chối từ lâu, nhưng đây là Hồ Hân Hân, là người mà Tỉnh Vu Dịch có lẽ sẽ xếp vào mục tiêu, huống chi sau khi Chu Vũ Đình ở Vân Kinh gặp chuyện, anh càng phải để ý kỹ càng hơn, tuy trên người Hồ Hân Hân đã bị đánh dấu ấn sát khí, nhưng nếu lấy được nhiều lòng tin hơn thì sau này khi xử lý những chuyện khác chắc chắn cũng tiện hơn nhiều.”
“Được.”
“Anh Sở đàn ông lắm! Đồng ý dứt khoát như thế, buổi tối tôi sẽ báo địa điểm cho anh biết.”
Cúp máy, bên cạnh Hồ Hân Hân, mặt Hồ Khê vô cùng kỳ quái.
“Hân Hân, nếu để ba biết chắc sẽ đánh nát mông em mất, đó là Sở Vĩnh Du, em thật sự định làm như thế sao?”
Hồ Hân Hân cười nghịch ngợm.
“Đương nhiên rồi, em cảm thấy anh Sở đối xử với em rất tốt, cứ như đối xử với em gái vậ, anh trai đi giữ mặt mũi cho em gái thì có gì không đúng chứ, hứ! Đâu có giống như anh, hừ!”
Hồ Khê cười khổ, cũng lười nói thêm gì nữa, đúng là quậy quá mà, nếu Sở Vĩnh Du thật sự là một tay đua xe thì cũng không nói, mấy trò đùa dai thú vị này cũng không có gì, nhưng bây giờ đã biết Sở Vĩnh Du có thân phận khủng bố như thế, là người mà cho dù là các hào môn ở tỉnh thành, các nhân vật lớn gặp đều phải cúi người chào, vậy mà còn dám chơi như thế, thật sự là… nhất định đừng có trái ngược hoàn toàn đó.
Về đến nhà trong nhà không có ai, Tư Phu và Đồng Thế Tân dẫn Hữu Hữu ra ngoài chời, ngồi ở bên ngoài, nhìn mặt hồ phẳng lặng, tâm cảnh của Sở Vĩnh Du đột nhiên trở nên bình hòa.
Hôm nay gặp được Văn Khả Hân, lại nhắc đến Văn Trọng Châu, anh đột nhiên nhớ đến tình hình sát khí mất khống chế lần thứ hai sau khi nhận được điện thoại của ông Tần.
Vuốt lá bùa được đạo sĩ già cho ở trước ngực, Sở Vĩnh Du nhíu mày.
Anh cũng đang tự hỏi, làm sao mới có thể thật sự biến sát khí của Bạch Khởi thành của anh đây? Lúc này, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên bóng người sư phụ Vô Phong Tử, người đã dẫn anh bước vào hàng ngũ võ đạo, đã lâu lắm rồi chưa gặp lại.
Bây giờ ngẫm lại, Sở Vĩnh Du cảm thấy may mà đã đánh tan võ hồn của Bạch Khởi, nếu không không biết chính anh sẽ bị kéo sâu vào đến mức nào, đúng là một ẩn số chưa biết được.
Cứ ngồi tự hỏi như thế, mãi đến khi Hồ Hân Hân gửi tin nhắn messeger đến, mới kéo suy nghĩ của anh quay về với hiện thực.
Lúc này mới phát hiện ra, không ngờ đã sắp bảy giờ rồi, không khỏi cười khổ, có đôi khi, vào những lúc lơ đãng, thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Trước cánh cửa đủ loại màu sắc chớp nháy của KTV, Sở Vĩnh Du bước xuống xe taxi, Hồ Hân Hân đang đứng chờ.
“Anh Sở, anh chậm quá, tôi chờ anh lâu lắm.”
“Kẹt xe.”
Hồ Hân Hân bĩu môi nói.
“Anh Sở, nhiệm vụ của anh ngày hôm nay là giả làm bạn trai của tôi, hơn nữa còn là bạn trai có bối cảnh cực kỳ ghê gớm, làm mấy người dám tơ tưởng đến tôi phải bỏ cuộc hết.”
Nghe được lời này, mặt Sở Vĩnh Du vô cùng kỳ lạ, lần đầu tiên thấy người ăn nói thẳng thừng như thế.
“Hồ Hân Hân, tôi là người có vợ có con, cho nên tôi sẽ không giả làm bạn trai của bất cứ ai.”
Hồ Hân Hân bất đắc dĩ, sau đó nói.
“Vậy được rồi, vậy anh giả làm anh nuôi của tôi, một ông anh nuôi cực kỳ trâu bò, mấy người khác thì cũng không có gì để nói, đáng ghét nhất là một người tên Mã Minh, lúc trước là bạn học của tôi, chắc khoảng năm sáu năm trước gì đó, cả nhà đều dọn đến Thiên Hải, việc làm ăn càng làm càng lớn, những mỗi tháng đều về tỉnh thành hai ba lần, nói là có chuyện làm ăn ở bên này, hừ! Nhưng thật ra tôi biết rất rõ, anh ta chỉ muốn ngủ với tôi thôi.”
Suýt chút nữa Sở Vĩnh Du đã bị sặc nước bọt rồi, một cô gái ngọt ngào đáng yêu như Hồ Hân Hân, không ngờ lại có thể nói ra mấy lời trắng trợn đến thế.
Thấy vẻ mặt của Sở Vĩnh Du, Hồ Hân Hân hơi tức giận nói.
“Anh Sở, anh không tin hả? Lúc đi học anh ta yêu thầm tôi, còn tỏ tình nữa, tôi không đồng ý, không phải mấy thằng đàn ông đều có ước mơ được ngủ với người mình từng yêu thầm hay mối tình đầu sao? Hơn nữa tên Mã Minh này, ánh mắt đều cực kỳ trần trụi.”
Sở Vĩnh Du thấy hơi nhức đầu, xem ra chỉ cần nói đến kẻ thù thì Hồ Hân Hân sẽ mất sạch dáng vẻ đáng yêu.
“Nếu cô ghét như thế thì có thể không đến tham dự bữa họp mặt này mà, không thấy anh ta không phải là được rồi sao.”
Hồ Hân Hân lắc đầu, kéo Sở Vĩnh Du đi vào trong.
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng tên đó ỷ vào anh ta có tiền, gần như đã mua chuộc hết tất cả bạn học có quan hệ tốt và bạn thân của tôi, lần nào cả đám cũng thay nhau rủ rê tôi, anh nói coi tôi từ chối được sao?”
Sở Vĩnh Du cười cười không nói gì nữa, vào thang máy cùng Hồ Hân Hân, mấy thanh niên thời nay không thèm ăn cơm, cứ đến chỗ này ca hát uống rượu, đúng là tùy ý tiêu hao cơ thể thanh xuân mà.
Mà hai người không chú ý đến, có hai người đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của sảnh lớn, lấy điện thoại di động ra ngay lúc thang máy đóng cửa.
“Cậu Minh, không sai, Hồ Hân Hân dẫn theo một người đàn ông đến, xem dáng vẻ cử chỉ đều rất thân mật… Vâng, cậu Minh yên tâm, tôi biết phải làm gì.”