Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 464: CHÂN TƯỚNG RA SAO.

“Cậu ta còn là con người à?”

Lúc này, trong lòng của tất cả thủ vệ nhà họ Bạch đều cùng có chung một suy nghĩ, mặc dù ngón tay vẫn còn đang bóp cò súng, nhưng mà đã hoàn toàn lười ngắm bắn.

Bởi vì ngắm chuẩn mục tiêu có làm được cái gì đâu, Sở Vĩnh Du vẫn bước đi rất thong thả, bước chân không nhanh cũng không chậm, cứ bước từng bước một đi tới, mặc kệ những ngọn lửa dày đặc đến cỡ nào cũng không bị ảnh hưởng.

Cho dù là lúc này bốn khẩu súng máy ở bốn phía đều đang phun ra những ngọn lửa, từng tảng đá ở trong sân đều đã bị đánh nát tại chỗ, nhưng mà anh vẫn còn ung dung tự tại.

Mà lúc bọn họ đang sợ hãi, Sở Vĩnh Du lại cầm hai cây súng tiểu liên ở trong tay bắt đầu nổ súng, anh trực tiếp bắn một phát, như thể anh đang sử dụng một cây súng lục.

Chỉ cần viên đạn bay ra khỏi nòng, ngay sau đó sẽ là đầu của một tên thủ vệ bị nổ rồi sau đó ngã xuống đất bỏ mình.

Loại tình huống này có thể nói là làm cho người ta giận đến sôi máu, thử hỏi trên đời này có mấy người làm được như vậy.

Đều nói sợ hãi chính là một người giết được mười người, mà bây giờ Sở Vĩnh Du bước một bước thì sẽ có mười người đổ xuống, biến thành cảnh giới tối cao đi một bước giết được mười người.

“Không không, anh ta là ma quỷ, anh ta không phải là người!”

Có người sợ hãi vội vàng vứt bỏ cây súng, hoảng loạn chạy về phía nhà họ Bạch, cái gì mà mệnh lệnh trước đó của nhà họ Bạch, cái gì mà không cho phép lâm trận bỏ chạy, mẹ nó đi gặp quỷ hết đi.

Khái niệm hiệu ứng đám đông chính là như thế, có một người chạy thì sẽ có rất nhiều người đồng loạt làm theo, điên cuồng chạy trốn.

Mà ở ngoài cửa, mỗi khi có một người ra ngoài thì sẽ có một vài bóng đèn mơ hồ xuất hiện bẻ gãy cổ của người đó, lúc này chỉ trôi qua có một phút mà đã có mười mấy thi thể nằm ở đấy.

Dường như có âm thanh truyền ra từ trong bóng đêm.

“Sống làm người của nhà họ Bạch, chết là quỷ của nhà họ Bạch, nếu như không hi sinh vì cuộc chiến, vậy thì có mặt mũi gì để chạy trốn.”

Mấy phút sau, tiếng súng dần dần lúc có lúc không, trong căn nhà gỗ, người của nhà họ Bạch cũng biết rằng chắc chắn tất cả thủ vệ của mình đều đã bị đưa xuống địa ngục.

Biểu cảm trên mặt của bọn họ không có thay đổi, nếu như Sở Vĩnh Du bị những tên thủ vệ của bọn họ giết chết, vậy thì chắc có lẽ không phải gọi là Sở Vĩnh Du.

Xoạc xoạc!

Lúc đầu, nơi đây ánh lửa ngút trời, tiếng súng rung động mặt đất, giờ phút này lại trở nên yên tĩnh đến nỗi như là tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót đều đã biến mất, trong tai của mọi người đều chỉ có một tiếng bước chân đang vang lên.

Nhịp điệu bước chân ấy không phải là một loại yên tĩnh, mà là một lá bùa sinh tử.

Xe lăn của Bạch Trảm Hòa chuyển động, nhìn về phía hướng đông.

Nơi đó, dưới ánh trăng cùng với biển lửa ở cách đó không xa, có một bóng dáng từ từ xuất hiện.

Trên mỗi tay của anh có cầm một cây súng tiểu liên, giống như là một vương giả vừa mới bước ra khỏi chiến trường.

“Sở Vĩnh Du.”

Bạch Trảm Hòa quát lớn ba chữ, trong âm thanh mang theo rất nhiều cảm xúc không nói thành lời.

Dừng bước, Sở Vĩnh Du ném hai cái súng xuống, cứ nhìn Bạch Trảm Hòa như thế.

“Bạch Trảm Hòa, ông cũng đã biết mười ba mạng sống vô tội đại biểu cho cái gì?”

Bạch Trảm Hòa cười lạnh một tiếng.

“Đừng có nói là mười ba cái mạng, cho dù hàng nghìn cái mạng trong sạch cũng không có cách nào so sánh với thanh bội kiếm của tổ tiên nhà họ Bạch chúng tôi, mà kẻ cầm đầu trong chuyện này chính là cậu. Nói cách khác, là cậu đã gián tiếp giết chết mười ba người vô tội đó.”

Nhẹ lắc đầu, thái độ của Sở Vĩnh Du vô cùng bình tĩnh.

“Không, là do nhà họ Bạch các người nghiệp chướng nặng nề.”

Dường như là có làn gió thổi qua, tất cả những người nhà họ Bạch đều cảm thấy hoa mắt, trước mặt của Sở Vĩnh Du đột nhiên lại có thêm một người.

“Ông… ông nội ơi, cứu cháu với.”

Bạch Khảm trợn tròn mắt, anh ta cũng không biết mình bị Sở Vĩnh Du bắt qua bên này bằng cách nào, anh ta không thể tưởng tượng nổi, đây là tốc độ di chuyển gì vậy chứ.

Bịch bịch bịch.

Lần lượt có từng bóng dáng xuất hiện, tổng cộng hai mươi người, mỗi người đều là Tiên Thiên võ giả, khí thế gộp chung một chỗ dường như là muốn xé rách cả bầu trời.

Đây chính là thực lực của nhà họ Bạch, hai mươi vị Tiên Thiên võ giả là khái niệm gì? Hơn nữa, đây có phải là toàn bộ hay không vẫn còn là một ẩn số.

Nhưng mà lúc này trong mắt của hai mươi Tiên Thiên võ giả đều là vẻ ngưng trọng, sự trung thành của bọn họ đối với nhà họ Bạch đương nhiên không cần phải kiểm tra, chỉ là trong số bọn họ không có ai nhìn thấy rõ tốc độ di chuyển lúc nãy của Sở Vĩnh Du.

Đây là khái niệm gì, chỉ có thể nói có lẽ là thực lực của Sở Vĩnh Du cao hơn bọn họ nhiều.

“Nghe thử xem cháu trai của ông đã sợ đến tình trạng nào rồi, đợi một lát nữa lúc xuống địa ngục cũng có thể nhắm mắt mà đi.”

Sở Vĩnh Du vừa mới nói xong, trong nháy mắt sát khí dâng trào, lập tức bao trùm trên người của Bạch Khảm với đôi mắt tràn đầy khao khát hi vọng được cứu.

Một giây sau, thân thể của Bạch Khảm xụi lơ ngã xuống đất, thân thể run rẩy không ngừng, loại máu lạnh, loại đè nén, anh ta là một cậu chủ nhà giàu chưa từng bị ngược đãi lần nào, làm sao có thể chịu đựng được.

“Thả cậu chủ Bạch Khảm ra, nếu không thì.”

Có một Tiên Thiên võ giả trong số đó mở miệng nói, tay phải của Bạch Trảm Hòa nâng lên, khóe môi hơi nhếch lên.

“Ha ha, tôi cảm ơn, mặc dù tôi vẫn luôn hoài nghi, nhưng mà cũng không đành lòng, nếu cậu đã giúp tôi làm thế thì đương nhiên tôi cũng nghe xem đứa cháu trai này của tôi đã làm ra chuyện gì.”

Bạch Thanh đứng ở một bên chảy đầy mồ hôi lạnh ở trên trán, nếu như con trai của mình nói ra mọi chuyện, người làm ba là ông ta sao có thể thoát khỏi hiểm nguy, làm sao có thể!

Nhưng mà lúc này suy nghĩ cái gì cũng đã chậm rồi, bởi vì Bạch Khảm đã không thể chấp nhận sát khí bao phủ mình, anh ta gào thét nói ra hết tất cả.

“Tôi nói tôi nói! Mau dừng lại đi.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không có ý dừng động tác, Bạch Khảm nằm trong trạng thái chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng này, anh ta vội vàng nói.

“Bội kiếm của tổ tiên là do cháu đã trộm, là Trương Thanh Lệ đã kêu cháu làm như vậy, nói là đưa kiếm cho bà ta thì bà ta có thể tìm người giết chết Sở Vĩnh Du, nhưng mà vẫn thất bại. Sau đó lại giá họa cho Sở Vĩnh Du đã trộm bội kiếm, cũng là Trương Thanh Lệ đã đưa ra chủ ý cho cháu. Bỏ qua cho cháu, xin ông bỏ qua cho cháu đi.”

Bốp bốp bốp!

Bạch Trảm Hòa cười vỗ tay, nhưng mà nụ cười đó thấy như thế nào cũng cảm thấy có vẻ dữ tợn.

“Hay, hay lắm, thật không hổ là cháu trai của Bạch Trảm Hòa ông, thế mà lại làm ra loại chuyện khi sư diệt tổ cùng với người ngoài như thế này, ha ha.”

Đang cười, nhưng trong mắt của Bạch Trảm Hòa lại có nước mắt chảy ra, bởi vì mình nhất thời nương tay cho nên lại tạo ra sai lầm lớn như thế.

Sở Vĩnh Du thu hồi sát khí, đạp một đạp, thân thể của Bạch Khảm bay ra ngoài, được một Tiên Thiên võ giả đỡ được.

Nhìn như là một đạp rất kinh khủng, nhưng mà thật ra không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Bạch Khảm.

Mà Bạch Khảm đã khôi phục được một chút, vội vàng chạy tới quỳ gối trước người của Bạch Trảm Hòa.

“Ông nội ơi, ông nội tha thứ cho cháu đi, đều là do Trương Thanh Lệ sai bảo cháu. Bà ta là đệ nhất phu nhân gia tộc Nam Cung, cháu… cháu không dám không nghe theo, cháu thật sự không dám.”

Nụ cười của Bạch Trảm Hòa ấm áp hơn nhiều, phất tay ra hiệu cho Bạch Khảm đến đây, sau đó nhẹ nhàng ôm anh ta vào trong ngực, nhỏ giọng nói.

“Cháu trai ngoan, làm sao ông nội lại có thể trách cháu được chứ, cháu là đứa cháu trai mà ông nội yêu thương nhất mà.”

Một chữ cuối cùng gần như là rít ra từ trong kẽ răng.

Lập tức liền răng rắc một tiếng, cái cổ của Bạch Khảm bị Bạch Trảm Hòa bẻ gãy tại chỗ, mà ông ta vẫn còn ôm chặt như cũ, âm thanh này ít nhiều gì cũng làm cho người ta rùng mình.

“Đi xuống dưới phải nói xin lỗi với tổ tiên, kiếp sau đừng đến nhà họ Bạch nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK