Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 623

Quả thật đây là lần đầu tiên đám người này gặp dã nhân, nhưng truyền thuyết về dã nhân thì đã nghe quá nhiều, Võ Vương mà còn chết, cho nên cái sự sợ hãi tích luỹ bao lâu nay, khiến bọn họ theo bản năng chỉ có sợ hãi.

Hơn nữa vũ khí tầm nhiệt là tuyệt đối không được sử dụng, vì động tĩnh quá lớn, rất có thể sẽ thu hút nhiều dã nhân hơn.

Ầm ầm ầm!

Không ngừng có những tiếng động vang lên, đám người Tóc vàng đều ngẩn người nhìn, cuối cùng cũng có phản ứng.

“Tệ rồi, nếu cứ dây dưa thế này, có khi nào dụ nhiều dã nhân đến hơn không?”

Có người mở miệng nói, khiến những người khác hiểu được cái gì được gọi là miệng quạ chân chính.

Bởi vì ngay khi người này vừa dứt lời, thì lại có hai bóng người từ trong bụi cây nhảy ra, một người đàn ông trung niên và một ông già, tạo hình gần như giống nhau, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, đặc biệt là đôi mắt đỏ bừng.

Không chút do dự, hai tên dã nhân mới xuất hiện đã gầm lên rồi lao vào chiến đấu.

“Con trai tôi chết thật thảm!”

“Ha ha! Ông đây mới là hoàng đế thật.”

Lúc này, Tóc vàng và những người khác thực sự điên rồi, cảm thấy da đầu ngứa ran.

Sở Vĩnh Du bây giờ hoàn toàn là một địch ba, hơn nữa vậy mà lại không hề rơi xuống thế hạ phong, mẹ nó anh ta có còn là người không vậy?

Ực, cũng không biết ai nuốt ngụm nước bọt, giống như quân cờ domino, mấy tên Tạc Thiên Bang cũng làm ra động tác như vậy.

Hết cách, mấy tiếng động không ngừng dao động bên tai kia, cũng đã khiến bọn họ cảm nhận được sức mạnh của mấy nắm đấm đó đáng sợ như thế nào.

Hơn nữa lúc này ở chỗ mà đám người Sở Vĩnh Du đánh nhau, cỏ cây gần đó đã bị phá hủy hoàn toàn, nếu còn, thì chẳng qua chỉ là tàn dư của trận chiến mà thôi.

Lúc này, lông mày của Sở Vĩnh Du nhướng ra, anh đã thăm dò được khá nhiều rồi.

Mấy tên dã nhân này trước đây đều ở cấp bậc Võ Vương, không có cảm giác đau, chỉ dựa vào bản năng để chiến đấu, nói cách khác, có lẽ đã hoàn toàn điên rồi.

“Các người, cũng thật tội nghiệp.”

Nói ra một câu, tốc độ của Sở Vĩnh Du đột nhiên tăng lên, liên tục ra ba chưởng, mỗi một chưởng đều đánh vào trái tim của ba tên dã nhân.

Cuối cùng động tác của ba người đều dừng lại, chậm rãi ngã về phía sau.

Thậm chí, Sở Vĩnh Du dường như nhìn thấy được một loại giải thoát trong đôi mắt đỏ bừng của ba người bọn họ, một loại như trút được gánh nặng.

“Chôn bọn họ ở đây đi.”

Cho đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng, Tóc vàng và những người khác mới có phản ứng, ai nấy đều điên cuồng mà hít ngược một hơi lạnh.

Mẹ tôi ơi! Ba tên dã nhân đã được giải quyết chỉ trong vài phút rồi sao? Chẳng lẽ nói những cảnh mà Sở Vĩnh Du đánh đấm hồi nãy, đều là do anh cố ý.

“Mau lên! Chôn người, chôn người!”

Khi tỉnh hồn lại, thì Sở Vĩnh Du đã là một sự tồn tại như thần trong tâm trí họ rồi, sao dám không nghe lời cho được, tất cả mọi người đều vội vàng di chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK