CHƯƠNG 517: CHỖ DỰA DUY NHẤT
Mấy phút sau, trong văn phòng của Phiền Tinh Thiên, mấy người phụ nữ đó đều đã không thấy nữa, sau khi xem tư liệu thì sớm đã hoảng hốt chạy trốn, bọn họ có lẽ chỉ biết một chút, nhưng thế nào cũng không ngờ, chồng của mình vậy mà làm nhiều chuyện trời đất khó dung tha như vậy.
Nụ cười lạnh trên mặt Phiền Tinh Thiên vẫn không có biến mất, khi Sở Vĩnh Du là Chiến Thần Địa Ngục, người anh giết trước giờ đều chỉ là người đáng chết, chứ đừng nói bây giờ là Chiến Thần nước R, thật sự phạm sai, cũng không đến lượt cấp bậc như anh ta đi quản lý.
Có điều nói ra thì Sở Vĩnh Du ở nhà họ Lạc đại sát tứ phương cũng khá khiến người ta trở tay không kịp.
Anh ta bên này nghĩ vậy, ở một nơi tụ tập nào đó, ông Tần đợi bốn ông lão đến đủ, chuyện thảo luận cũng là về động tĩnh mà Sở Vĩnh Du gây ra lần này.
“Sở Vĩnh Du có hơi quá đáng rồi, mấy chục người của nhà họ Lạc, ngoài phụ nữ và trẻ con ra, vậy mà giết sạch.”
“Không sai, quả thật quá đáng, lẽ nào sau khi làm Chiến Thần nước R, tự tôi sự hống hách quá nghiêm trọng sao?”
“Theo tôi, nên mở cuộc họp, có nên lấy lại danh hiệu Chiến Thần nước R của Sở Vĩnh Du hay không, nếu không chuyện của nhà họ Lạc lại xảy ra thêm vài lần, vậy còn hay rồi.”
Ông Tần mãi không nói gì, nhìn mấy người biểu diễn, ban đầu mỗi người có người ủng hộ riêng, cuối cùng đều bị loại, bây giờ đương nhiên sẽ không mở miệng thay cho Sở Vĩnh Du.
“Nói xong rồi chứ? Một chuyện như này đáng để bốn người chúng ta tập trung lại thảo luận sao? Không cảm thấy nực cười sao? Những người chết đó của nhà họ Lạc đều không đáng chết sao? Huống chi, cho dù có sai, mạo phạm Chiến Thần nước R, vốn chính là tội chết, điểm này, tóm lại không sai.”
Ba ông lão còn lại đều không lên tiếng, bởi vì lời của ông Tần, không thể phản bác được.
Lát sau, một ông lão trong đó mới nói.
“Nhà họ Lạc đã cầm Cửu Long lệnh mà nhà họ Yến phát cho, coi như là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Yến, hành vi này của Sở Vĩnh Du, nhà họ Yến sẽ có phản ứng gì? Lão Tần, ông từng nghĩ đối phó làm sao chưa?”
Ông Tần hừ lạnh một tiếng.
“Hừ! Những gia tộc ở Cửu Long Vực, chính là được các ông chiều thành như vậy, nếu không một tấm Cửu Long lệnh cỏn con, nhà họ Lạc có thể hống hách đến mức độ nào? Nói tóm lại, Sở Vĩnh Du có thể làm giảm nhuệ khí của bọn họ cũng tốt, ha ha, nói ra, chuyện này cũng chẳng qua là ngòi nổ để cậu ta sau này đến Cửu Long Vực, các vị, đừng quên phiền phức lớn của bên Tây Lân, Sở Vĩnh Du, là chỗ dựa duy nhất của chúng ta.”
Nghe thấy hai từ Tây Lân, ba người đều trầm mặc rồi, đúng thế, tình hình bên phía Tây Lân giống như một tảng đá lớn, đè bọn họ không thở nổi, bây giờ chỉ có thể tạm thời giữ vững, nhưng không trừ gốc, cuối cùng vẫn là một quả bom hẹn giờ.
Cùng lúc này, trong khách sạn nào đó ở Thiên Hải, Sở Vĩnh Du đang ăn bữa sáng với Tân Tằng.
Nếu đã đến Thiên Hải rồi, không gặp em vợ Đồng Hiểu Tiêm một lần thì sao mà được, Đồng Ý Yên lần trước đã nhắc, cũng không biết em gái bây giờ sống ở Thiên Hải như thế nào, mỗi lần gọi điện hoặc video call, đều nói mọi thứ đều tốt, nhưng người làm chị gái như cô, không tận mắt nhìn thấy, sao có thể yên tâm.
Cho nên, Sở Vĩnh Du hôm nay coi như là làm dùm một lần.
“Anh rể, em không nói cho Hiểu Tiêm là anh đến, muốn cho cô ấy một bất ngờ, có điều mỗi lần ăn sáng, cô ấy cứ thích dậy muộn, em ngược lại quên mất điểm này rồi.”
Tân Tằng nhìn đồng hồ, có hơi ngại, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Không sao, vừa hay cậu nói tình hình cho tôi trước, bây giờ sống thế nào.”
Gật đầu, Tân Tằng nói “Mọi thứ đều tốt, không, nên nói rất thuận lợi, công ty mạng mà Hiểu Tiêm làm việc, đối với cô ấy rất tốt, học được rất nhiều thứ, chỉ là…”
Nhìn thấy Tân Tằng bắt đầu ậm ừ, Sở Vĩnh Du cũng tò mò.
“Sao vậy? Có gì cứ nói, đây không giống tác phong của cậu.”
Tân Tằng cắn răng, cuối cùng vẫn nói.
“Chỉ là không biết như nào, hiện nay người theo đuổi Hiểu Tiêm còn không ít, ai cũng là phú nhị đại, gia thế rất tốt, em cũng từng thấy rất nhiều lần rồi.”
Sở Vĩnh Du đã cười.
“Không có lòng tin về bản thân sao? Tân Tằng, lời này cậu đang châm biếm tôi rồi, chuyện như tình cảm, vẫn là phải tự mình giữ, nếu như Hiểu Tiêm thật sự quay ngược đi ôm người khác, điều đó đồng nghĩa mối quan hệ tình cảm của hai người đã tan vỡ, hiểu ý của tôi không? Chỉ cần những người đó đều là theo đuổi bằng cách bình thường, vậy tôi cũng không thể đi quản.”
Có điều những phú nhị đại này theo đuổi, ngược lại khiến Sở Vĩnh Du không thể không bất lực, lẽ nào là có liên quan đến anh? Nếu không những người đó, muốn người phụ nữ nào mà không có, cần gì đuổi theo Đồng Hiểu Tiêm một người ở công ty chỉ miễn cưỡng có thể gọi là lãnh đạo?
“Tân Tằng.”
Đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên, Sở Vĩnh Du ngoảnh đầu nhìn, Đồng Hiểu Tiêm mặc bộ đồ trắng đi tới, khí sắc rất tốt.
Tương tự, Đồng Hiểu Tiêm tự nhiên cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du, sau khi sững người thì vội chạy lại.
“Oa! Anh rể anh đến cũng không nói cho em biết, hừ!”
Ôm lấy Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm lườm Tân Tằng một cái.
“Giỏi đấy, anh vậy mà ngay cả em cũng dám giấu, phạt anh tối nay không được ngủ cùng với em.”
Tân Tằng lập tức bị trêu cho đỏ bừng mặt.
“Nói cái gì vậy… Anh rể còn ở đây.”
Tính cách của Đồng Hiểu Tiêm là mặc kệ như điều này, sau khi ngồi xuống thì nói.
“Anh rể, anh nếu đã đến rồi, vậy em làm chủ nhà, phải cố gắng chiêu đãi anh, em bây giờ gọi điện cho công ty xin nghỉ một ngày.”
Sở Vĩnh Du ngược lại cũng không từ chối, hiếm khi Đồng Hiểu Tiêm vui vẻ, anh còn định bảo Đồng Hiểu Tiêm dẫn đi chọn giúp vài thứ cho Hữu Hữu, dù sao sắp đi học mẫu giáo rồi.”
Gọi điện cho công ty xong, Đồng Hiểu Tiêm vừa ấn số, vừa nói.
“Em gọi cho Yến Nhi, cô ấy và Tiểu Mông nếu như biết anh đến rồi, chắc chắn cũng rất vui mừng, hôm nay chúng ta đi ăn uống.”
Điện thoại được kết nối, Đồng Hiểu Tiêm nói mấy câu, cực kỳ vui vẻ.
“Cái gì? Hai người ở tòa nhà Hoa Đồng à, vậy mau chóng qua đây, bọn chị ở quán ăn sáng cách đó một con phố… Được được, tốc độ nha, bọn chị đợi.”
Cất điện thoại đi, Đồng Hiểu Tiêm nhìn sang Sở Vĩnh Du.
“Tiểu Mông và Yến Nhi ở cách đây không xa, vừa nghe anh tới, việc cũng không làm nữa, lập tức tới ngay, ừm ừm, em phải nghĩ xem, chúng ta hôm nay đi đâu chơi, dựa theo thói quen của anh rể, sợ rằng buổi tối sẽ ngồi máy bay quay về Tỉnh Thành nhỉ.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Phải, chỉ có thời gian ban ngày là được.”
Vào lúc này, trong quán truyền đến một tiếng thốt đầy kinh ngạc.
“Oa! Ai đây, quá hoành tráng rồi.”
Các khách hàng khác đều lũ lượt nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát sàn, tròn một chiếc Bentley đồng loạt đỗ ở bên ngoài, hơn nữa đều là mẫu sang trọng nhất.
Tuy Thiên Hải có rất nhiều người giàu, nhưng ra ngoài có thể dùng đội xe sang như vậy, cũng tuyệt đối không thường thấy.
Rất nhanh, cửa lớn mở ra, một người phụ nữ trẻ mặc quần áo rộng màu đen và một cái áo trễ vai đi vào, xách chiếc túi Hermes có giá mấy tỷ, đằng sau có có mười mấy vệ sĩ mặc trang phục đen đi theo, khí thế hoàn toàn là cách xa 800m.
Chỉ thấy sau khi người phụ nữ tùy ý nhìn quanh, ánh mắt ghim trên người Đồng Hiểu Tiêm.
“Đồng Hiểu Tiêm, cái đồ hồ ly tinh này, cút ra đây.”