CHƯƠNG 193: CỤC DIỆN ANH CHẾT TÔI SỐNG.
Ở một góc đường, Lục Côn trốn ở bên tường, thò đầu nhìn về phía kia, trong lòng vô cùng phấn khích, có thể tận mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du ra tay, chắc chắn là một chuyện vô cùng may mắn.
Tài xế không hiểu chuyện gì cả, luôn cảm thấy tất cả biểu cảm của ông chủ ngày hôm nay đều có chút khoa trương.
Lúc này, ở trong mắt Lục Côn, Sở Vĩnh Du và người kia rõ ràng không có bất kỳ hành động nào, rất đột ngột, ngọn đèn đường phía sau mỗi người, bóng đèn lần lượt nổ tung.
Cảnh tượng này khiến Lục Côn phải lau mồ hôi trên trán, nhịp tim đập càng nhanh, muốn lấy điện thoại ra để quay lại, nhưng lại không có cái gan đó.
Trên đường, chỉ có duy nhất một ngọn đèn đường thỉnh thoảng lại lóe lên mấy cái còn tồn tại, dường như muốn chiếu sáng một trận đại chiến sắp bắt đầu.
“Không được phép cử động!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, Tường Vi cầm một khẩu súng trong tay, từ từ bước ra từ trong bóng tối.
Trên tay trái là một thẻ chứng nhận.
“Tôi là đặc chủng của tổ điều tra đặc biệt phái đến, anh không được nhúc nhích!!”
Người đàn ông phòng trần nhìn Sở Vĩnh Du, lộ ra một nụ cười kỳ lại, bóng dáng vừa động đậy đã đột nhiên biến mất.
Tường Vi vô cùng ngạc nhiên, tốc độ nhanh như vậy rốt cuộc là võ giả cấp mấy?
Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu, đi về phía nhà của mình, đồng thời bất lực nói.
“Sao cô lại bắt đầu quay về quỹ đạo ngày trước rồi?”
Sững sờ một lúc, Tường Vi lại nói lắp.
“Tôi…tôi….cái kia….”
“Về đi, sau này đừng như vậy nữa, người lúc nãy, không thèm quan tâm thân phận đặc chủng đội điều tra đặc biệt gì đó của cô đâu, muốn giết thì sẽ giết.”
Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, Tường Vi cắn môi, không biết tại sao, bây giờ kẻ địch tìm đến Sở Vĩnh Du ngày càng lợi hại, công việc đặc phái viên này của mình, vốn dĩ là quan sát Sở Vĩnh Du, bây giờ luôn có một cảm giác, trong lòng trở có gì đó thay đổi, nhưng lại không nói được là cái gì.
Về đến nhà, không ngờ đèn ở phòng khách vẫn còn sáng, khiến Sở Vĩnh Du có chút nghi hoặc.
Đi vào, ông cụ Đồng An Thái ngồi trên sofa phòng khách, ba người Đồng Ý Yên ở bên cạnh.
Sở Vĩnh Du đi vào, Đồng An Thái lập tức đứng dậy, bây giờ nhận ra được sự đáng sợ của Sở Vĩnh Du, ông ta sao dám lớn mật.
“Ông nội đến rồi.”
Tùy tiện hỏi thăm một câu, khiến Đồng An Thái thực sự có chút kích động.
“Ừ, Vĩnh Du xong việc rồi hả.”
Khẽ gật đầu, thay giày xong, Sở Vĩnh Du ngồi lên sofa.
“Có chuyện gì sao?”
Mấy người Đồng Ý Yên nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đồng An Thái lên tiếng.
“Vĩnh Du, ông đến vào lúc này, thực ra cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là để gặp cháu….không, hai nhà bác cả và bác hai của Yên Yên gần đây sống rất tiêu diêu tự tại, không có bất kỳ phiền não nào, ông đang nghĩ có phải là Giang Mạnh sắp trở về rồi.”
Nghe đến câu này, Sở Vĩnh Du khẽ cười.
“Trở về thì trở về, không có chuyện gì lớn, ngày Giang Mạnh trở về, chính là thời khắc mà cháu và bọn họ tính toán sòng phẳng với nhau.”
Sở Vĩnh Du cũng đang đợi, đợi mấy người Đồng Tinh Minh cuối cùng vẫn dựa vào sự trở lại của Giang Mạnh, sau đó khiến bọn họ tuyệt vọng một cách triệt để, nếm thử cái giá mà bọn họ phải trả khi đã làm những chuyện kia.
“Cũng…cũng không chắc chắn, ông chỉ đoán mà thôi, ông già rồi, bây giờ nói cũng không dễ sai bảo nữa, không có ai nghe nữa, vì vậy chỉ đến càm ràm thôi, được rồi, ông về đây.”
Đồng Thế Tân ở bên cạnh hơi há miệng muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn không nói, chỉ đưa ông nội lên xe.
Sau khi trở lại, nhìn Sở Vĩnh Du đang định lên tầng ngủ với Hữu Hữu, Đồng Thế Tân do dự một lúc mới nói.
“Vĩnh Du, Yên Yên, đến đây, ba có chuyện muốn nói với hai đứa.”
Lại ngồi xuống phòng khách, Đồng Ý Yên nhìn dáng vẻ rối rắm của ba mình, giọng nói dịu dàng nói.
“Ba, nếu như ba chưa nghĩ xong, vậy thì một khoảng thời gian nữa rồi nói.”
“Không, nhân cơ hội ông nội nhắc đến, ba cũng phải nói.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, vẻ mặt Đồng Thế Tân trở nên nghiêm túc.
“Vĩnh Du, con nói thật cho ba biết, nếu như….nếu như theo cách của con nói, đợi sau khi Giang Mạnh trở lại, con phải tính toán sòng phẳng với bọn họ, vậy con định trừng phạt đám người Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh như thế nào?”
Sở Vĩnh Du cứ tưởng là muốn nói cái gì, lập tức trả lời.
“Hữu Hữu bị bán đi, Đồng Tử Họa và Đồng Tinh Minh nhất định phải chết, còn về Đồng Kiến Văn và Đồng Hiểu Kiệt đến lúc đó phải xem biểu hiện của bọn họ, có lẽ con sẽ đưa bọn họ vào mội ngọn núi không một bóng người để sinh sống.”
Cái gì!
Đồng Thế Tân mặt biến sắc, Tư Phu và Đồng Ý Yên ở bên cạnh cũng sững sờ.
“Thật sự….thật sự phải làm ra cục diện anh chết tôi sống sao?”
“Vâng.”
Sở Vĩnh Du ừ một cách đơn giản, nhưng với tư cách là một người bình thường, mặc dù ba người bọn họ có thể hiểu được hận ý của Sở Vĩnh Du là vì chuyện Hữu Hữu bị bắt cóc mà dần dần tích tụ lại, nhưng trực tiếp giết, có phải có chút quá đáng.
Điểm này, Sở Vĩnh Du sao có thể không nhìn ra chứ.
“Như này đi, đến lúc đó, con sẽ tính toán một chút, mọi người có thể nhìn ra Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa có thể đem đứa con gái Hữu Hữu của con, người có huyết thống với bọn họ bán đi, sớm đã không đặt tình thân vào mắt rồi, nhưng phàm là có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ giết con, đến lúc đó con sẽ xử lý, có lẽ mọi người cũng không có ý kiến, đi ngủ thôi.
Lên tầng, mời nằm được một lúc, Đồng Ý Yên thay đồ ngủ xong nằm bên cạnh Hữu Hữu.
“Vợ à, gần đây công ty không có chuyện phiền não gì chứ?”
“Ừ, tất cả đều đang trong quỹ đạo. Vĩnh Du, chỉ cần liên quan đến chuyện của con gái chúng ta, anh làm gì em cũng đều ủng hộ.”
Có lẽ cảm thấy lúc nãy ở dưới tầng mình không phát biểu ý kiến, sau đó Đồng Ý Yên vẫn bổ sung thêm một câu như vậy.
“Cảm ơn vợ, ngày mai anh phải đi đến Lưu Thị ở bên cạnh một chuyến, em có cần gì không?”
Khẽ cười, Đồng Ý Yên xoa má Hữu Hữu.
“Em thì sao cũng được, anh đừng quên quà của con gái là được.”
Có chút ngượng ngùng, Sở Vĩnh Du hôn lên trán Hữu Hữu, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Đương nhiên là sẽ không quên.”
Cùng lúc đó, trong một quán bar nào đó ở Lưu Thị, người đàn ông vừa đối đầu với Sở Vĩnh Du trước đó xuất hiện, vô cùng nhàn nhã ngồi uống rượu vang.
Đến khi từng ngụm từng ngụm nêm thử xong, mới chậm rãi cầm điện thoại ở trên bàn lên, sau đó nghe một cuộc gọi video.
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, bên trong xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ, cho dù có thể nhìn ra tuổi tác nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.
“Bách Quỷ, đã làm xong việc chưa?”
Người đàn ông mặc áo gió cũng chính là Bách Quỷ, khẽ cười.
“Xảy ra một chút sơ xuất.”
Người đẹp ở phía đối diện nhíu mày, không nói gì.
“Nghiêm túc một chút, anh ra tay còn có thể có sơ xuất sao?”
Thu lại nụ cười, Bách Quỷ tiếp tục nói.
“Sở Vĩnh Du này, rất mạnh, đến mức ngang tài ngang sức với tôi, hơn nữa trong lòng tôi luôn có một sự bất an, vì vậy, có thể cô phải chi ra nhiều một chút.”