CHƯƠNG 162: CHUYỆN LỚN XẢY RA
Giây phút này, cuối cùng Lãnh Thiên Thu cũng thở phào được một hơi, quay đầu qua nhìn, đồ đệ lớn và đồ đệ nhỏ thân yêu của ông ta đưa theo ba mươi người xuất hiện, ở giữa là một trăm người chen chúc nhau, đó chính là con tin của Thần Củ Môn.
Ánh mắt của những tên Độc Cổ Môn khác cũng cũng hiện lên một chút hi vọng, có tên thậm chí còn ngồi bệt xuống đất, như vậy cũng đủ biết ban nãy tinh thần của anh ta đã căng thẳng đến mức nào.
“Bây giờ! Quyền nói chuyện là của tôi, rút lại hết chỗ xe tăng kia, nếu không, một phút, tôi sẽ giết chết một con tin.”
Lãnh Thiên Thu cười, bất kể Sở Vĩnh Du ghê góm cỡ nào, chỉ cần là người của tổ điều tra vụ án đặc biệt thì sẽ trân trọng mạng con tin, tuyệt đối sẽ thỏa hiệp.
Hơn nữa cổ trùng đã bị truyền vào cơ thể những con tin kia, cho dù tốc độ của Sở Vĩnh Du có nhanh hơn đi chăng nữa, còn có thể nhanh hơn một suy nghĩ của bọn họ sao? Vì vậy việc cứu người là hoàn toàn không có khả năng.
Sở Vĩnh Du chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Con tin, không phải cây át chủ bài để mấy người có thể chạy trốn, quốc gia đã đặt ra luật pháp cho những tông môn này của mấy người thì phải tuân thủ, nếu không, chỉ có một con đường chết.”
Giữa những tông môn có khai chiến như thế nào quốc gia cũng sẽ không quản, đây là một loại cạnh tranh biến tướng, nhưng nếu như bất cứ một tông môn nào gây ra quy mô lớn về cái chết của người bình thường, vậy thì đã chạm phải ranh giới cuối cùng.
Vì vậy Lãnh Thiên Thu cho rằng, giết hơn một trăm người bình thường, đội điều tra vụ án đặc biệt sẽ tới giải quyết, nhưng cũng quả thực không ngờ được sẽ trực tiếp lên tới hưởng ứng cấp bốn, đến cả xe tăng cũng phái tới rồi.
Nếu như không có những con tin này, cả một Thần Cổ Môn, sớm muộn cũng sẽ bị nổ san bằng.
“Bớt đứng ở đây dạy dỗ bản tông chủ đi, lập tức cút đi, rồi rút xe tăng đi, còn ba mươi giây nữa, cậu sẽ biết tôi có dám giết trước một con tin hay không.”
Vù!
Lãnh Thiên Thu nói xong, sát khí trong cơ thể Sở Vĩnh Du được phóng ra, sau đó, không nói những người của Độc Cổ Tông kia, cho dù là Lãnh Thiên Thu cũng mềm nhũn cả hai chân, ngồi bệt xuống đất.
Càng đáng sợ hơn là, các loại cổ trùng đột nhiên nhảy ra khỏi cơ thể của một trăm con tin kia, rơi xuống đất như đã tắt thở, vật lộn vài cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Mấy người, ra ngoài, sẽ có người tiếp ứng.”
Một trăm con tin kia hoảng hốt nhìn những tên canh giữ bên cạnh mềm oặt ngã xuống đất, đồng thời cổ trùng bị hạ trong cơ thể cũng tự bò ra ngoài, cảm thấy vô cùng chấn kinh và khó hiểu.
Đột nhiên nghe thấy lời Sở Vĩnh Du nói, từng người một đều vội chạy ra ngoài cổng lớn.
Lúc này, đội đặc khiển Liệp Phong phái tới đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Trên núi, đám người Liệp Phong nhìn Mã Trạch, trong lòng vô cùng bội phục.
Chỉ dựa vào một cái kính viễn vọng ban đêm mà có thể xác định chính xác tọa độ của xe tăng để tấn công, năng lực như vậy, không hổ là một trong bốn người bảo vệ xung quanh Chiến Thần Địa Ngục.
Trong Thần Cổ Môn, sau khi mọi con tin chạy ra ngoài, Sở Vĩnh Du thu lại sát khí, đồng thời phun ra hai chữ.
“Bốn dập!”
Hai chữ đơn giản này đã trở thành thẻ bài lấy mạng của những người Độc Cổ Tông, sau khi bị sát khí xâm chiếm, bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Ầm!
Quả đạn pháo thứ tư rơi xuống, Lãnh Thiên Thu hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng ông ta cũng hiểu, giết hơn một trăm người bình thường sẽ mang tới hậu quả như thế nào rồi, chính là diệt môn.
“Không! Tha mạng! Tha mạng, tôi sai rồi, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt, đừng giết tôi.”
Vài phút sau, sân trước đã bị tàn phá, vách tường sụp đổ.
Chín phát đạn pháo, giải quyết hết người của Độc Cổ Môn, trong đó phát đạn pháo cuối cùng để dành riêng cho Lãnh Thiên Thu đang không ngừng lẩm bẩm.
Lúc này, Sở Vĩnh Du chậm rãi ôm Tỉnh Vu Dịch dậy, sau đó cất bước rời đi, Lý Thanh Mai vội vàng tiến lên phía trước dẫn đường, cả Thần Cổ Môn, chỉ có cô ta và môn chủ biết nơi ở của thần cổ.
Còn Giản Nhân Nhân lại vẫn quỳ ở đó, đã không còn có bất cứ phản ứng sống sót nào nữa, trước đó Sở Vĩnh Du một quyền đánh ngã cô ta xuống đất, lục phủ ngũ tạng đã bị thương, lại thêm cổ trùng bản mệnh bị giết, căn bản không thể nào sống tiếp được.
Đi một lúc, đến một bức tường phía dưới đại điện, Lý Thanh Mai ấn vào một cơ quan, ngay sau đó cánh cửa đá mở ra.
“Thần cổ ở trong này.”
Nói xong, Thanh Mai đang định đi vào, Sở Vĩnh Du lại nhíu mày.
“Cô ôm Tỉnh Vu Dịch đi.”
Tuy có chút không hiểu lời nói của Sở Vĩnh Du, nhưng Lý Thanh Mai vẫn đón lấy Tỉnh Vu Dịch.
“Người anh em, hi vọng chúng ta vẫn còn ngày gặp lại.”
Sở Vĩnh Du với Tỉnh Vu Dịch một câu cuối, nhìn hai người đi vào trong, sau đó cửa đá chậm rãi đóng lại, mọi thứ tiêu tan như mây khói.
Cửa đá vừa đóng lại, Sở Vĩnh Du bèn có một cảm giác, sát khí của anh cho dù là được tạo nên bởi việc giết chết những kẻ địch kia để bảo vệ tổ quốc, nhưng thứ gọi là thần cổ ở trong này lại như thật sự có linh hồn, vô cùng không thích sát khí của anh.
Nếu anh thật sự miễn cưỡng đi vào sẽ có nguy hiểm.
Trở về sân trước, đội điều tra vụ án đặc biệt đã bắt đầu thu dọn tàn cục.
“Cảm ơn Chiến Thần Địa Ngục.”
Liệp Phong kính lễ, Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, sau đó lên con xe Mercedes G63, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Ngày hôm sau, khi Sở Vĩnh Du đi vào căn biệt thự mà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch đang ở, Đồng Ý Yên đang ở trong phòng làm việc của bất động sản Thiên Nguyên, có chút kinh ngạc.
“Cái gì? Đến cả tư cách lấy đất chúng ta cũng không có?”
Đồng Ý Yên không tin nổi nhìn Lam Mị, Lam Mị nói.
“Chủ tịch, đó là chuyện của Tư Bân và chủ tịch trước của Thiên Nguyên, chúng ta cũng đã phối hợp điều tra, rất rõ ràng, chắc là Tiêu Phi đã gây rắc rối, hơn nữa tin tức mà tôi có được, những đối tác làm ăn trước kia lại bắt đầu rục rịch hành động rồi, toàn bộ đều do Tiêu Phi đánh tiếng, nếu không phải sự hợp tác giữa chúng ta và tập đoàn Chúc thị vẫn còn đó, e là một màn trước kia lại tái diễn rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Đồng Ý Yên vô cùng khó coi, dựa vào đâu chứ!
Một lúc lâu sau, cô mới thở dài một hơi.
“Bỏ đi, bây giờ công ty đang tập trung thiết lập quan hệ hợp tác City Center với tập đoàn Chúc thị, tạm thời không suy nghĩ đến những thứ khác, tôi không tin, một năm rưỡi đó, Tiêu Phi vẫn luôn ghi hận bất động sản Thiên Nguyên chúng ta.”
“Được.”
Gần tới buổi trưa, trong công ty con của tập đoàn Kiến Hoằng ở thành phố Ninh, Tiêu Phi cúp máy, khẽ nhếch môi.
“Haha, mấy ả này nhẫn nhịn tốt thật đấy, có điều có việc làm ăn với tập đoàn Chúc thị thì cũng không lo việc ăn uống nữa rồi, công ty vận hành ổn định cũng không thành vấn đề. Nhưng mà, Đồng Ý Yên, nếu ông đây muốn đối phó cô, cô cho rằng cô có thể nhẫn nhịn, trốn tránh, vậy thì sai lầm quá rồi.”
Sở Vĩnh Du nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy.
“Cậu Tân sắp tới rồi, nên tới sân bay đón thôi, buổi đấu giá từ thiện tối nay, Đồng Ý Yên, cô sẽ biết cái gì gọi là không thể chống đỡ.”
Cùng lúc này, Sở Vĩnh Du đi ra khỏi biệt thự của ba mẹ Tỉnh Vu Dịch, cho dù ánh nắng mặt trời đang chói chang, anh vẫn cảm thấy ảm đạm trong lòng.
Lời nói dối có thiện ý, tuy ba mẹ Tỉnh Vu Dịch cũng tin việc Tỉnh Vu Dịch phải nhập ngũ, nhưng bọn họ vẫn có chút không thể chấp nhận được, con trai lại không từ mà biệt như vậy.
Chuông điện thoại vang lên, là một cuộc điện thoại từ văn phòng.
“Xin chào, là anh Sở Vĩnh Du sao?”
“Tôi đây.”
Sở Vĩnh Du nói xong, bên kia im lặng một lúc, rồi mới nói.
“Thật sự xin lỗi, có thể phiền anh tới nghĩa trang Tây Sơn một chuyến bây giờ không?”
Trực giác của Sở Vĩnh Du cho anh biết đã có chuyện không hay xảy ra.
“Có thể nói tôi biết là chuyện gì không?”
“Chuyện này… ngôi mộ của ba mẹ anh, đêm qua đã bị người ta đào ra rồi.”
Cái gì!