CHƯƠNG 88: NĂM PHÚT VẬN MỆNH
Thời gian đến 6h40p’ tối, một chiếc taxi dừng ở cửa nhà hàng hải sản Thượng Cảnh.
Lý do Sở Vĩnh Du không có lái xe, tự nhiên là gặp người anh em nhiều năm Tỉnh Vu Dịch này, chắc chắn phải uống một trận.
Nhưng anh sau khi xuống xe, lại có một chiếc taxi dừng lại, sau đó lớp trưởng xuất hiện.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, lớp trưởng rất ngại ngùng.
“Sở Vĩnh Du, xin… xin lỗi, cậu không sao thì tốt rồi.”
Cuối cùng, lớp trưởng vẫn là tê dại da đầu nói ra một câu như vậy, Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.
“Tôi biết, cậu có nỗi khổ của cậu, có điều cuối cùng Vương Cường đã nhận một cuộc điện thoại, không biết có chuyện gì thì đi rồi, tôi cũng không bị thương.”
Thở dài một hơi, lớp trưởng cũng mỉm cưỡng mỉm cười.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi lên thôi, lần này Nguyễn Phong gọi cả mấy bạn học của thành phố bên cạnh tới, chúng ta cũng thật sự lâu rồi không gặp.”
Bước vào phòng bao, một chiếc bàn trong đó vậy mà đã sắp ngồi kín rồi, mà nhân vật chỉnh Nguyễn Phong ở trong đó.
“Hừm! Lớp trưởng đến rồi, mau đến ngồi.”
Nguyễn Phong đứng dậy đi tới, sau đó quay sang Sở Vĩnh Du nói.
“Ha ha! Sở Vĩnh Du, cậu so với hồi cấp 3 thay đổi khá lớn, có điều tôi vẫn nhận ra được.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Ừm, sự thay đổi của cậu cũng khá lớn.”
Ngu Thư Di đã ngồi trên ghế nói, Sở Vĩnh Du có thể mỉm cười với Nguyễn Phong, đó tuyệt đối là vì Nguyễn Phong đã giúp Tỉnh Vu Dịch, nếu không, nụ cười này căn bản không thể xuất hiện, cứ cảm thấy Sở Vĩnh Du đối với chuyện gì đó đều mang vẻ nhàn nhạt.
“Chướng khí mù! Nguyễn Phong, thế nào ngay cả loại rác rưởi như Sở Vĩnh Du cậu cũng mời, thật là xúi quẩy.”
Đột nhiên, Lãnh Tiểu Mạt mở miệng, sắc mặt của Nguyễn Phong hơi thay đổi, nói.
“Lãnh Tiểu Mạt! Đều là bạn học, cậu đừng quá đáng quá, có phải là không nể mặt tôi không?”
Lãnh Tiểu Mạt lập tức không dám lên tiếng nữa, biểu hiện như này, theo các bạn học khác thấy rất bình thường, dù sao mọi người bây giờ đều biết Nguyễn Phong là con riêng của Nguyên Văn Thiên, hơn nữa đã nhận nhau rồi, ai không muốn kết giao.
Nếu như nói Vương Cường chỉ là một thổ hào, vậy thì Nguyễn Phong chính là phú nhị đại chân chính, tùy tiện cho một chút tư nguyên, con đường thành công gần ngay trước mắt rồi.
“Vĩnh Du! Cậu cũng đừng giận Lãnh Tiểu Mạt, tôi tuy không biết giữa hai người trước đây có thù oán gì, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mọi người đều nên buông xuống, Nguyễn Phong hôm nay tôi tổ chức buổi họp lớp, là để mọi người đều vui vẻ, đúng không?”
Các bạn học đều vội phụ họa theo.
“Không sai, Nguyễn Phong cậu nói đúng.”
“Đúng thế, thù oán hồi cấp 3 thế nào lúc này còn sẽ buông bỏ, Lãnh Tiểu Mạt cậu có hơi quá rồi.”
Đối mặt với những lời nói này, Lãnh Tiểu Mạt chỉ có thể gượng gạo mỉm cười, cũng không có nói gì nữa.
Sau khi hai bàn đông đủ hết, Nguyễn Phong làm một bài phát biểu ngắn gọn, sau đó nâng ly rượu lên.
“Nào, mọi người cạn một ly!”
“Cạn ly!”
Ly đặt xuống, Nguyễn Phong liếc nhìn điện thoại, mỉm cười quỷ dị.
“Mọi người nghe tôi nói! Hôm nay còn có một vị khách quý muốn xuất hiện, cậu ấy cũng là bạn học của chúng ta, nhìn thấy cậu ấy, mọi người nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, có điều, vừa rồi nói với tôi, có việc nên đến muộn một chút, một tiếng nữa mới có thể tới, tôi đề nghị, đợi cậu ấy đến thì phạt cậu ấy rượu, có vấn đề gì không?”
“Được!”
Trái tim của Sở Vĩnh Du từ từ hạ xuống, rất rõ ràng, khách quý trong miệng Nguyễn Phong, tất nhiên chính là Tỉnh Vu Dịch rồi, anh còn tưởng sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
“Nguyễn Phong, cậu tiết lộ một chút, rốt cuộc là ai, còn là bạn học của chúng ta? Nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc?”
“Đúng đó Nguyễn Phong, tốt xấu gì cũng cho cái gợi ý để chúng tôi đoán cũng được.”
Nhìn thấy mọi người bạn một câu tôi một lời, Nguyễn Phong phất tay.
“Được rồi! Các cậu đó, thật là… tôi nhắc nhở một chút, nếu như có ai đoán được, cũng không cần nói ra, nếu không không gọi là bất ngờ rồi, nghe rõ đây.”
“Diêm Vương không thu, thần chết không muốn, mạng của tôi do tôi không do ông trời!”
Trong phòng bao rơi vào trầm lặng trong khoảng thời gian ngắn, các bạn học đều bắt đầu suy nghĩ.
Nghe thấy lời này, trên mặt Sở Vĩnh Du ngược lại lộ ra nụ cười.
Phải, Diêm Vương không thu, thần chết không muốn, số mệnh của Vu Dịch quá khổ, tuổi còn nhỏ đã mắc bệnh ung thư, may mà có kỳ tích xuất hiện.
Không biết có ai đoán được không, dù sao Nguyễn Phong đã bắt đầu tổ chức uống rượu rồi.
Nửa tiếng sau, tốc độ rót rượu có thể nói rất nhanh, Nguyễn Phong cũng đủ hào phóng, nhiều người như vậy, vậy mà trực tiếp gọi Ngũ Lương Dịch.
Lúc này, Nguyễn Phong sắc mặt có hơi đỏ lần nữa đứng dậy, đến giữa phòng bao, nói.
“Bây giờ… đều dừng lại, tôi Nguyễn Phong, cuộc sống trước kia như thế nào, mọi người đều biết, bây giờ có tiền rồi, bên cạnh ai ai cũng nói lời xu nịnh, không có một người bạn thật lòng, cho nên tôi rất quý trọng tình bạn của lớp chúng ta, vì thế, tôi rất không hy vọng nhìn thấy mọi người mà tôi mời đến đây ngày hôm nay, trong lòng còn có khúc mắc chưa tháo ra.”
Rất rõ ràng, mọi người đều biết người được nói đến là Lãnh Tiểu Mạt và Sở Vĩnh Du.
Quả nhiên, Nguyễn Phong nói tiếp.
“Tôi đề nghị, Lãnh Tiểu Mạt và Sở Vĩnh Du hai người vào phòng vệ sinh 5 phút, trong tình huống đèn tắt, tôi tin sau khi đi ra, thù oán trước kia của hai người sẽ hoàn toàn biến mất, mọi người nói như nào?”
“Được!”
Có người dẫn đầu, lập tức có tiếng vỗ tay bốp bốp bốp vang lên, sau đó, Lãnh Tiểu Mạt đứng dậy, kháng nghị.
“Không được! Nguyễn Phong, cậu đừng có mà quá đáng, tôi không thể ở riêng một phòng với Sở Vĩnh Du trong 5 phút được, còn ở không gian nhỏ hẹp như thế.”
Sở Vĩnh Du không có nói bất kỳ lời nào, do Nguyễn Phong có thể giúp người anh em tốt của anh Tỉnh Vu Dịch trải qua ải khó, chỉ cần không quá đáng, anh hôm nay đều sẽ không ở trước mặt các bạn học mà xé mặt mũi của Nguyễn Phong.
“Lãnh Tiểu Mạt! Cậu… cậu không cho Nguyễn Phong tôi mặt mũi sao? A! Nguyễn Phong tôi bây giờ có thân phận có địa vị, cậu ngay cả mặt mũi này cũng không cho tôi? Huống chi tôi đây cũng là vì tốt cho cậu, lại không phải là muốn hại cậu, sao hả? Còn sợ Sở Vĩnh Du ở trong phòng vệ sinh ăn cậu?”
Nhìn thấy Nguyễn Phong có chút không vui, Lãnh Tiểu Mạt dường như có hơi sợ, lắp bắp nói.
“Được… được rồi.”
Lãnh Tiểu Mạt trực tiếp đi về phía phòng vệ sinh, Nguyễn Phong nhìn sang Sở Vĩnh Du.
“Vĩnh Du, như thế nào? Thù hận này có thể hóa giải không?”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì, cũng đi về phía phòng vệ sinh.
Ngu Thư Di nhìn một màn này mà nhíu mày, đối với tiện nữ nhân như Lãnh Tiểu Mạt này, cô ta tuyệt đối dùng thái độ thù địch mà đối đãi, hơn nữa cũng tin chắc, đừng nói 5 phút, chỉ một phút, thái độ của Lãnh Tiểu Mạt đối với Sở Vĩnh Du cũng sẽ không có bất cứ chuyển biến tốt đẹp.
Vu Dịch, Vĩnh Du vì cậu, thật sự là cái gì cũng bằng lòng làm, nam sinh lúc đầu khi cậu bị đánh cũng muốn đè cậu dưới người mà bảo vệ, hiện nay đã đầu đội trời chân đạp đất, cậu mau xuất hiện đi.
Khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, Nguyễn Phong đi đến cửa, tay phải ấn công tắc đèn, một tia quỷ dị xẹt qua trên mặt.
“5 phút, bắt đầu tính giờ.”