Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 904

Lúc ấy, Giả Thiên Minh vẫn đứng yên bất động, giống như là không thấy cú đấm ấy vậy.

Bụp!

Một tiếng bịch, trước mặt Giả Thiên Minh có một người trung niên đứng chặn lại cú đấm của Mã Trạch.

Và lần này, Mã Trạch cũng tránh được, là Sở Vĩnh Du kéo anh ta sang một bên, còn anh vẫn tung đòn đấm lại tên trung niên kia.

“Đại nhân.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Mã Trạch vô cùng kinh ngạc, có điều xét về sức mạnh của hai cú đấm ban nãy, nếu như lúc nãy bản thân hứng phải thì e rằng cả cánh tay cũng gãy mất.

“Hở? Anh là ai?”

Giả Thiên Minh nhíu mày, hắn thật sự không ngờ lại xuất hiện một người xen vào chuyện của mình, hơn nữa còn xen vao đúng ngay thời khắc quan trọng, vậy thì chắc chắn cần có thực lực nhất định.

“Cậu chủ, người này rất mạnh, tôi không phải đối thủ của anh ta.”

Cánh tay phải của người đàn ông trung niên đột nhiên run lên, nhìn Sở Vĩnh Du với ánh mắt sợ hãi.

“Cho anh một cơ hội, ngay bây giờ rời khỏi đây.”

Đây là câu nói đầu tiên của Sở Vĩnh Du, hôm nay là ngày vui của Mã Trạch và Đông Linh, quả thực không nên nhìn thấy máu đổ, bằng không, người đàn ông trung niên làm sao vẫn có thể đứng vững sau cú đấm ban nãy.

Ngay khi Giả Thiên Minh nhìn Sở Vĩnh Du, biểu cảm của những vị khách bên dưới không ai giống ai, họ bắt đầu bàn luận to nhỏ với nhau.

“Đây là chuyện gì đây? Quá là cẩu huyết rồi.”

“Giả Thiên Minh? Chẳng lẽ là người nhà họ Giả? Nếu thật là người nhà họ Giả, vậy thì hôm nay e là sẽ có rắc rối rồi.”

Ngay lúc đó, Giả Thiên Minh bật cười.

“Haha, xem ra Mã Trạch còn có một chỗ dựa khá vững chắc ấy nhỉ, nhưng mà cũng chẳng ích gì, người phụ nữ mà Giả Thiên Minh tôi đã thích sẽ không thể nào thuộc về người khác. Anh quả thực rất mạnh, nhưng đứng trước mặt nhà họ Giả, anh không là cái thá gì cả, hiểu chưa?”

Nhà họ Giả? Sở Vĩnh Du cau mày, bản thân còn chưa cần đi tìm, bây giờ lại gặp được người của nhà họ Giả bằng cách này.

“Mã Trạch, thật ngại quá, có lẽ phải nhìn thấy máu thật rồi.”

Sở Vĩnh Du vừa dứt câu, đang định ra tay thì bỗng có một người xông lên, cười với Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, thành thật xin lỗi, bạn của tôi uống say rồi, thật xin lỗi, thành thật xin lỗi.”

Nói xong, người đó lôi Giả Thiên Minh đi ra ngoài.

“Anh đi với tôi trước đã, người này không thể động đến được, đợi ra ngoài tôi sẽ giải thích cho anh, tin tôi!”

Mặc dù hụt hẫng nhưng Giả Thiên Minh vẫn bị lôi ra ngoài, Sở Vĩnh Du xoa cằm, người mới xuất hiện ban nãy hình như là Tàng Nhĩ của nhà họ Tàng ở tỉnh, chính là cái người định lừa Văn Khả Hân.

Có điều, nhà họ Tàng với nhà họ Giả đều là dân nhập cư đến Huyền Hoàng Tinh, biết nhau cũng chẳng có gì là lạ.

“Được rồi Mã Trạch, tiếp tục hôn lễ đi, cục tức này tôi sẽ thay cậu trả.”

Mã Trạch nhìn Sở Vĩnh Du bằng ánh mắt cảm kích, trầm giọng nói.

“Cảm ơn đại nhân, cũng là do Giả Thiên Minh vô lý gây sự, lần trước tôi với Đông Linh đang đi dạo, đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Đông Linh phấn khởi nhảy một đoạn, rốt cục bị tên Giả Thiên Minh này nhìn thấy, từ đó trở đi hắn cứ luôn rình rập, tôi đã hỏi qua Hình Thiên, muốn động đến nhà họ Giả thì phải hỏi ý kiến của anh, cho nên…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK