CHƯƠNG 137: ANH CHÍNH LÀ QUÀ
Cộp cộp cộp!
Tiếng giày cao gót vang lên, một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha ở một chỗ trong đại sảnh với một vóc dáng cao ráo mặc chiếc váy bó sát màu be đi về phía cậu bé.
Bước chân không hề vội vã, từ từ cất điện thoại đã cúp máy đi, và sự lan tỏa của loại khí chất vô hình nào đó kia, giống như đều đang nói thân phận của người phụ nữ này không đơn giản.
“Cậu bắt nạt con trai của tôi?”
Đi đến gần, người phụ nữ nói xong, nhấc tay vung một cái tát vào mặt Trần Hạo Hiên, quá đột ngột rồi, đột ngột đến mức căn bản không có bất cứ ai có thể ngờ.
Lùi lại một bước, Trần Hạo Hiên đã tránh cái tát đó, trực tiếp nổi điên rồi.
“Chị thật sự là điên rồi đó! Không nói tới lời thứ hai thì đánh người sao?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng dẫn Hữu Hữu đi tới, lạnh giọng nói.
“Con trai cô phải xin lỗi con gái của tôi, đạn của cậu bé, suýt nữa bắn vào mặt của con gái tôi.”
Gương mặt dày đặc phấn nền hơi rung lên, người phụ nữ liếc nhìn Sở Vĩnh Du, khinh thường nói.
“Suýt nữa, vậy không phải là chưa bắn trúng sao? Như thế này đi.”
Nói rồi, người phụ nữ từ trong chiếc ví nhỏ lấy ra một xấp tiền mặt, trực tiếp ném trên đất.
“Chỗ này có 3 triệu, kêu con gái của anh đứng yên đừng động, con trai của tôi bắn đến khi hài lòng thì thôi, nếu như chê tiền ít, chỉ cần con trai của tôi vui vẻ, cho anh thêm tiền cũng không có vấn đề gì.”
Trần Hạo Hiên ở một bên suýt nữa không nhịn được muốn đánh người phụ nữ này, thật sự quá ngang ngược rồi, ông đây trước khi chưa gặp được anh Sở, đều con mẹ nó không có ngang ngược bằng một phần ba của bà chị.
Cậu bé vốn dĩ có hơi sợ hãi trốn bên hông của người phụ nữ, nghe thấy lời này, vậy màn nhấc súng thật sự lần nữa nhắm vào Hữu Hữu còn đang liếm kẹo.
Bụp!
Động tác của tay phải Sở Vĩnh Du trực tiếp bẻ gãy khẩu súng của cậu bé ném xuống đất.
“Con hư tại mẹ.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du kéo con gái xoay người tiếp tục đi về phía thang máy, có con gái ở đây, anh không muốn dùng bạo lực.
Trần Hạo Hiên thấy cảnh này, cười lạnh để lại một câu cũng vội vàng đi theo.
“Người phụ nữ thối, coi như chị may mắn.”
Bởi vì súng bị bẻ gãy, cậu bé khóc đến xé ruột xé gan, người phụ nữ cũng tức đến run rẩy, nhưng mặc kệ như nào, cô ta cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, sao có thể cản được Sở Vĩnh Du và Trần Hạo Hiên, vì thế rút điện thoại ra gọi một cuộc.
“Họ Hướng kia, con trai của anh bị người ta bắt nạt rồi, anh tự mình xem mà làm, cục tức hôm nay không xả được, chúng ta ly hôn!”
Người trong đại sảnh ai cũng nhỏ tiếng nghị luận, rất thống nhất, đều là đứng về phía Sở Vĩnh Du.
“Người phụ nữ này vừa nhìn là không phải người bản địa, quá ngông cuồng rồi.”
“Đâu chỉ thế, nửa tiếng trước, đứa trẻ hư đó dùng súng bắn vào chân của một nhân viên phục vụ, người phụ nữ đó lồng lên, cũng giống như vừa rồi, lấy ra một xấp tiền đập vào mặt của nhân viên phục vụ đó.”
“Quá ngang ngược rồi, loại người này, ỷ mình có chút tiền thì không biết trời cao đất dày, đứa trẻ được dạy thành như này, thật là một loại đáng buồn.”
Lúc này, lại là tiếng cao gót vội vã xuất hiện, điểm tới, hình như chính là chỗ của cậu bé đang khóc to.
“Cô Chúc, chuyện này… Phong Phong sao lại khóc rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Bốp!
Cô Chúc nhấc tay tát một cái vào mặt của người vừa tới, giọng nói lạnh lùng truyền ra.
“Bị làm sao? Cô là ăn cái gì hả? Con trai của tôi muốn ăn bánh kem, cô đã đi mua tới 40 phút, cô như này, còn làm thư ký sao? Thật sự khiến người ta cười tới rụng răng.”
Nếu như Sở Vĩnh Du còn chưa đi thì sẽ nhìn thấy, cô gái bị tát một cái, vậy mà là bạn cùng bàn hồi cấp ba của anh, Ngu Thư Di.
Bị tát một cái, Ngu Thư Di không có khóc, cũng không có bất cứ biểu hiện tiêu cực nào, mà mặt mang theo nụ cười nói.
“Xin lỗi cô Chúc, trên đường có chút kẹt xe, là tôi quá chậm rồi.”
Cô Chúc cười.
“Hửm? Năng lực nhẫn nhịn không tồi, liên lạc với ông chủ của khách sạn này, đi lấy băng ghi hình, bẻ gãy súng của con trai tôi thì muốn đi? Nằm mơ!”
Trong phòng nào đó ở tầng 6, khi Sở Vĩnh Du dẫn Hữu Hữu và Trần Hạo Hiên đi vào, Đồng Ý Yên cũng đã tới rồi.
“Anh Lâm Sinh, cho anh kẹo, ba em mua cho đó.”
Chỉ một câu nói của Hữu Hữu, Đồng Ý Yên hằn học lườm Sở Vĩnh Du, anh bất lực, sao lại quên điểm này rồi.
Mọi người ngồi xuống, sau nghi thức rất đơn giản, Trần Việt mỉm cười rất vui vẻ.
“Lâm Sinh, sau này phải gọi chú Sở của con là ba nuôi, gọi dì Đồng là mẹ nuôi rồi.”
Lâm Sinh ngoan ngoãn gật đầu, đầu tiên nhìn sang Sở Vĩnh Du gọi một tiếng ba nuôi, sau đó lại nhìn sang Đồng Ý Yên gọi một tiếng mẹ nuôi.
Ăn một lát, Đồng Ý Yên gọi Sở Vĩnh Du ra bên ngoài phòng bao.
“Này! Anh làm kiểu gì thế? Ngay cả quà cũng không có chuẩn bị cho Lâm Sinh sao?”
Sở Vĩnh Du nghi hoặc.
“Chuẩn bị rồi.”
Đồng Ý Yên càng nghi hoặc.
“Chuẩn bị rồi sao? Tôi sao không nhìn thấy anh cho?”
“Sở Vĩnh Du anh chính là món quà tốt nhất.”
Trợn mắt lườm Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên lười nói chuyện, trực tiếp quay lại phòng bao.
Cái này quả thật không trách Sở Vĩnh Du được, nếu Đồng Ý Yên biết Sở Vĩnh Du chính là Chiến Thần Địa Ngục của Bắc Vực, đoán chắc sẽ không nghĩ như thế. Có thể nói, Sở Vĩnh Du muốn nhận con trai nuôi, loại tin tức này nếu như công bố ra ngoài, người xếp hàng, đoán chắc có thể đứng chặn hết cả Thành phố Ninh đến giọt nước cũng không lọt.
Cùng lúc này, Ngu Thư Di ở đại sảnh tầng một dỗ cậu bé Phong Phong, trong lòng thở dài.
Công việc mà chủ tịch sắp xếp này, cô ta thà ở công ty tăng ca mấy ngày mấy đêm còn hơn.
Lấy chuyện mua bánh kem trước đó nói đi, chỉ ăn hiệu đó, mấu chốt cửa hàng của hiệu đó, cả Thành phố Ninh chỉ mở một quán, còn không ship, hết cách Ngu Thư Di chỉ có thể lái xe đi mua, kết quả tốn sức không được khen, ngược lại còn bị ăn một cái tát.
Lúc này cô ta ở đây chăm sóc cậu bé, cô Chúc đã ở phòng camera giám sát rồi, người đi cùng cạnh là ông chủ của khách sạn Lãng Triều, họ Phương, có thể mở ra khách sạn năm sao, hơn nữa là khách sạn năm sao xa hoa nhất, đầu tư lớn nhất của cả Thành phố Ninh, ông chủ Phương cũng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Nhưng như thế, bởi vì một cuộc gọi, ông ta còn đích thân đến một chuyến.
“Dừng lại! Chính là người đàn ông dẫn theo đứa trẻ này, xem thử anh ta đi đâu?”
Ánh mắt của cô Chúc lạnh lẽo, dám bẻ gãy súng đồ chơi của con trai cô ta, từ lúc sinh ra đến nay, cô ta thật sự chưa từng gặp.
Ông chủ Phương ở một bên nhìn thấy người trên màn hình, ánh mắt đầu tiên thì nhận ra Trần Hạo Hiên, còn Sở Vĩnh Du bên cạnh Trần Hạo Hiên, chỉ là cảm thấy có hơi quen mặt mà thôi, trong một chốc một lát có hơi không nhớ ra được.
“Cô Chúc, người đó tên Trần Hạo Hiên, là người của nhà họ Trần hào môn ở Thành phố Ninh, tôi thấy chuyện này, bên trong có phải là có chút hiểu lầm không?”
Nghe thấy lời của ông chủ Phương, cô Chúc mỉm cười.
“Thành phố Ninh nhỏ nhoi, cũng dám xưng là hào môn? Đừng nói chuyện cười nữa, chẳng trách hung hăng đến vậy, thì ra ở nơi hoang dã này, có chút địa vị.”
Ông chủ Phương bất lực rồi, có điều nghĩ đến người gọi điện cho ông ta, lại hiểu rồi, chỉ có thể nói, nhà họ Trần lần này đoán chắc phải gặp phiền phức rồi, đành xem Trần Hạo Hiên biểu hiện như nào với bạn của ông ta rồi.
Vào lúc này, trong băng ghi hình camera giám sát, bóng dáng của Sở Vĩnh Du và Trần Hạo Hiên xuất hiện đi vào phòng bao.
Nhìn thấy số phòng bao, cô Chúc xoay người, đồng thời nói.
“Đi đi, dẫn người của ông theo, để ông chủ Phương ông nhìn xem, cái gọi là hào môn của Thành phố Ninh trong mắt ông, tôi tùy tiện gọi một cuộc thì anh ta sẽ quỳ xuống xin tha.”