Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 490: ANH TA LÀ SỞ VĨNH DU.

Trong cửa hàng tạp hóa Đào Tử có bảy tám người áo đen đứng thẳng đó, đồ đạc lung tung loạn xạ, trên cơ bản đã bị đập cho thay hình đổi dạng.

Mà ánh mắt của Kim Minh nhìn vào một người thanh niên đang đứng thẳng, chân phải dẫm lên trên mặt của một người, bộ dạng phách lối đến cực điểm, đây không phải là Kim Khôn, anh trai của anh ta thì là ai.

Cánh cửa cuốn đột ngột được mở ra, đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người ở bên trong, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Cút đi, ở đây đóng cửa rồi.”

Một người đồ đen trong số đó mở miệng nói, Sở Vĩnh Du làm lơ, nhìn Đào Tử bị đạp trên mặt đất, cảnh tượng này trông vô cùng quen thuộc.

Mà đương nhiên Đào Tử cũng đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du, trong ánh mắt mang theo một tia cầu khẩn, giống như là đang nói đừng ra tay.

Kim Minh kịp phản ứng lại, anh ta vội vàng vọt vào trong như điên. Mặc dù là những người áo đen đó thắc mắc tại sao cậu hai lại xuất hiện ở đây, nhưng mà đương nhiên không dám ngăn cản.

“Anh, anh bị điên rồi hả?”

Đẩy Kim Khôn một cái, Kim Minh vội vàng kéo Kim Đào dậy, đương nhiên anh ta không biết Kim Đào là ai, nhưng mà Sở Vĩnh Du quen biết, đây chính là chuyện lớn.

“Kim Minh, mày dám đẩy tao?”

Kim Khôn vô cùng tức giận, từ trước đến nay cậu em trai này trước mặt của anh ta vẫn luôn rất e dè, ngay cả rắm cũng không dám thả, ngày hôm nay lại dám ra tay với anh ta trước mặt nhiều người như thế, chuyện này quả thật vô cùng nhục nhã.

“Con mẹ nó chứ, em còn định đánh anh nữa đó. Anh, anh có biết anh gây họa lớn đến cỡ nào không hả?”

Nói xong, anh ta căn bản không quan tâm Kim Khôn nói cái gì, vội vàng quay đầu lại nói với Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, đây… đây là một sự hiểu lầm.”

Bây giờ phải xem xem người mà mình đang đỡ có mối quan hệ như thế nào với Sở Vĩnh Du, nếu như… vậy thì phiền phức lớn rồi.

Có Kim Minh mở miệng, Sở Vĩnh Du bước vào, đương nhiên không có người nào dám chặn đường nữa.

“Vĩnh Du, bỏ qua đi.”

Đợi đến khi Sở Vĩnh Du đi đến bên cạnh, Kim Đào bị đánh bầm dập, mở miệng nói.

Sở Vĩnh Du đang muốn nói chuyện lại bị Kim Khôn chặn họng.

“Mẹ nó, Kim Minh, mày muốn lên chầu trời rồi hả? Ông đây đang làm việc, mày lại dám quản?”

Anh ta nắm chặt cổ áo của Kim Minh, Kim Khôn muốn đánh một bạt tay, cấp dưới của mình đều đang ở đây, nếu ngày hôm nay anh ta không làm gì, vậy thì sau này còn có uy nghiêm gì nữa chứ.

Bốp!

Tay phải vừa mới đưa ra, trên bụng của Kim Khôn đột nhiên lại chịu phải một đá, anh ta bay ngược trở ra.

“Tôi chỉ đá một đá này thôi, nếu như cậu đã không cần tôi quản, vậy thì thôi.”

Một đá này là của Sở Vĩnh Du đá ra, sau khi đá xong thì lại nói một câu với Kim Đào, sau đó đi ra ngoài.

Lúc này, mấy người áo đen còn lại mới kịp phản ứng, động đậy muốn bước lên ngăn cản, lại bị Kim Minh hét lên một câu, nên tất cả đứng yên tại chỗ.

“Mẹ nó, người nào còn dám cử động, ông đây chơi chết người đó!”

Cứ như thế, Sở Vĩnh Du đi khỏi, Kim Minh thở phào một hơi, nhìn Kim Đào biết ơn nói.

“Cảm ơn, tôi cảm ơn, tôi xin lỗi anh thay cho anh trai mình, mấy đồ vật bị làm hỏng, tôi sẽ bồi thường lại gấp mười lần cho anh.”

Kim Đào kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt mình rõ ràng cũng là người của nhà họ Kim, nhưng mà tại sao lại sợ hãi Sở Vĩnh Du như thế. Từ ánh mắt của anh ta, đúng là có một loại cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.

Mà lúc này, Kim Khôn cũng đã được người đỡ dậy, hiển nhiên là một cú đá đó của Sở Vĩnh Du cũng không tính là nặng.

“Mẹ nó, nuôi bọn mày đều tốn cơm hết hả? Mau đi bắt người kia về đây cho tao, tao muốn chơi chết nó, thế mà ngay cả tao cũng dám đạp.”

Những người mặc đồ đen muốn hành động, Kim Minh lại lên tiếng.

“Đuổi theo đi, đi đi, người mà anh kêu bọn họ đuổi theo tên là Sở Vĩnh Du đó.”

“Chờ đã.”

Kim Khôn biến sắc, không biết là tại sao anh ta cảm thấy ba chữ Sở Vĩnh Du lại vô cùng quen thuộc, suy nghĩ cẩn thận một lần nữa, anh ta đều hốt hoảng, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Kim Minh rồi nói.

“Kim Minh, mày… mày chắc chắn đó là Sở Vĩnh Du, người đó là Sở Vĩnh Du?”

“Nói nhảm! Anh mà còn cho người đi đuổi theo, anh phạm sai lầm lớn cỡ nào cũng không biết đâu, còn mắng em nữa hả? Anh vẫn nên suy nghĩ làm như thế nào để xử lý cục diện rối rắm này.”

Lúc này, Kim Khôn hoàn toàn trợn tròn mắt, anh ta biết là em trai mình sẽ không lừa gạt anh ta, bây giờ suy nghĩ lại một vài chi tiết hồi lúc nãy, hình như là nói rõ rất nhiều thứ.

Lúc này, Kim Đào đã ngồi xuống ghế, tốt xấu gì anh ta cũng là một võ giả bát phẩm, muốn đánh trả thì đã đánh trả lại từ lâu, chút vết thương đó không là cái gì hết.

“Các người đi đi, tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không có hứng thú đối với bất cứ sản nghiệp nào của nhà họ Kim, anh có thể yên tâm, Kim Đào tôi không phải là loại người chỉ biết có tiền.”

Nghe thấy lời nói của Kim Đào, sắc mặt có Kim Khôn thay đổi mấy lần, theo lý mà nói, bây giờ anh ta phải cầu xin Kim Đào buông tha cho mình, rõ ràng là Sở Vĩnh Du quen biết với Kim Đào, nhưng mà do thể diện nên anh ta không thể xuống nước, huống hồ gì Sở Vĩnh Du đã đi rồi, trông có vẻ như không có hậu quả gì nghiêm trọng đâu, nhưng anh ta cũng thuận thế làm theo.

Không nói lời nào, Kim Khôn dẫn người đi khỏi, mà Kim Minh thì do dự một chút rồi sau đó cũng vội vàng đi theo, ít nhất là ở trong lòng anh ta, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Nhìn cửa hàng bị đập cho lộn xộn, Kim Đào cười khổ một tiếng, mình thật sự quá xui xẻo mà, xem ra là do trước kia làm quá nhiều chuyện sai lầm, tất cả những chuyện này đều là báo ứng, đều là chuyện mà anh ta phải gặp.

Ở một bên khác, Sở Vĩnh Du về đến nhà, Đồng Ý Yên cũng về đến nhà.

“Vợ ơi, anh xin lỗi.”

Thật ra thì sau khi anh giải quyết Chu Hựu Song, anh nên lập tức đi tìm Đồng Ý Yên, nhưng mà Sở Vĩnh Du lại lựa chọn tạm thời trốn tránh, anh đã từng thề non hẹn biển nhưng mà anh lại để vợ mình phải chịu ấm ức một lần nữa, anh thật sự không biết nói cái gì.

Thấy dáng vẻ áy náy của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên nở nụ cười, cầm tay của Sở Vĩnh Du.

“Không sao đâu Vĩnh Du, ai mà không gặp phải cản trở chứ, anh cũng không phải là thần, chẳng lẽ anh có thể chăm sóc tốt hết mọi mặt?”

Mặc dù vợ của mình hiểu cho mình, nhưng Sở Vĩnh Du đã quyết tâm không thể giữ lại quả bom hẹn giờ như thế này, chuyện gia tộc Quang Thứ chắc chắn phải được giải quyết nhanh chóng.

“Chúng ta đến Thiên Hi các ăn cơm đi, bụng em chịu phải một đá, bây giờ cảm thấy đói bụng rồi.”

“Được.”

Lúc đi vào Thiên Hi các với Đồng Ý Yên, bây giờ đúng lúc là thời gian ăn cơm tối, Thiên Hi các rất nhộn nhịp, mà Ngu Thư Di thì đang bận rộn trong quầy.

“Ôi chao Vĩnh Du, Ý Yên, hai người đến rồi à.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên, đương nhiên Ngu Thư Di hết sức vui mừng.

“Đi thôi đi thôi, đi vào phòng.”

Đồng Ý Yên lắc đầu.

“Không cần đâu, chỉ có hai người chúng tôi thôi, ăn ở sảnh là được rồi, chiếm dụng phòng như vậy không phải là làm chậm trễ việc kinh doanh của cô à.”

Thật sự không lay chuyển Đồng Ý Yên được, Ngu Thư Di chỉ có thể sắp xếp cho hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ trong sảnh.

“Vĩnh Du, cậu về từ khi nào vậy? Cũng không nói với tôi một tiếng, thiệt tình. À đúng rồi, tuyên bố cho cậu một tin tức quan trọng, tuần sau tôi với Quan Phấn sẽ đính hôn với nhau.”

Đây đúng là một tin tức tốt Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ha ha, vậy chúc mừng nha.”

Lúc Ngu Thư Di đang nói chuyện phiếm với Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du đi ra bên ngoài Thiên Hi các gọi điện thoại cho ông Tần.

“Ông Tần, tôi quyết định rồi, tôi muốn đến Lương Nhân Cốc một chuyến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK