CHƯƠNG 418: ĐÃ GIẢI QUYẾT GIÚP ANH
Một ngày mới lại đến, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đã quyết định xong kế hoạch ba ngày sau sẽ đi đến vùng núi nghèo khó kia.
Sáng sớm, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên gần như ra ngoài cùng một lúc.
Đến biệt thự Mã Trạch đang nghĩ ngơi, Sở Vĩnh Du bước vào lập tức nhìn thấy Mã Trạch đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tinh khí thần đã khôi phục rất nhiều, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt ra.
“Chào ngài.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Xem ra khả năng chữa thương của chú Cửu kia rất không tầm thường, cậu khôi phục rất tốt.”
Mã Trạch cười cười.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cơ thể đã khá hơn nhiều.”
Nói xong, trong mắt Mã Trạch lóe lên vẻ kích động.
“Thưa ngài, còn một tuần nữa là đến trận chiến đấu lựa chọn chiến thần nước R rồi.”
Sở Vĩnh Du vỗ vai Mã Trạch, ăn nói hùng hồn.
“Yên tâm, những gì tôi nói ra thì chắc chắn sẽ làm được, Tư Đồ Yến chắc chắn phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vĩnh Du tưởng Văn Khả Hân hay là chú Cửu đến, sau khi mở cửa ra, cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ người đến đây lại là Đông Linh.
“Đông Linh?”
Đông Linh thấy Sở Vĩnh Du, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, vội vàng chào hỏi.
“Chào ngài.”
Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn thoáng qua Mã Trạch cũng đang lộ ra vẻ khiếp sợ, nghĩ đến gì đó.
“Là Huyết Cốt hay Hình Thiên nói cho cô biết?”
Đông Linh cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ xíu.
“Ừm, là Hình Thiên nói cho tôi, nói Mã Trạch bị thương nặng, tôi… tôi mới định đến thăm anh ấy.”
Sở Vĩnh Du hơi mỉm cười, lui sang một bên, anh làm thủ lĩnh sao có thể không biết Mã Trạch thích Đông Linh, chỉ là không vạch trần mà thôi, hơn nữa hình như Đông Linh không thích Mã Trạch cho lắm.
Bây giờ Đông Linh bị phế võ công, trở thành người bình thường, không lẽ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?
“Tôi còn có việc, đi về trước.”
Sở Vĩnh Du nói một câu làm Đông Linh càng cúi thấp đầu hơn, cho dù là Mã Trạch thì sắc mặt cũng không khống chế được, ánh mắt tránh né.
Ra khỏi biệt thự, Sở Vĩnh Du nhận được điện thoại của Văn Khả Hân.
“Trưa nay mời tôi ăn cơm coi như cảm ơn đi, ngày mai tôi phải rời khỏi tỉnh thành rồi.
Sở Vĩnh Du đúng là cần phải cảm ơn Văn Khả Hân về chuyện của Mã Trạch và Chu Tiếu, hơn nữa lúc trước cũng coi như đã hứa sẽ mời cơm rồi.
“Được.”
Đi vào nhà hàng, chú Cửu đã đứng chờ trước cửa.
“Anh Sở, cô chủ nhà tôi đã bao cả nhà hàng này rồi, đồ ăn cũng đã bưng lên, mời vào.”
Bao hết? Sở Vĩnh Du khó hiểu, có cần làm rầm rộ thế này không.
Sau khi anh vào, không ngờ chú Cửu lại không vào theo, mà lại đứng canh ngoài cửa, càng thêm kỳ quái là, nơi Sở Vĩnh Du đi qua đều không nhìn thấy bất cứ nhân viên phục vụ hay quản lý tiếp đón này, giống như nhà hàng ba tầng này không có một bong người, cực kỳ kỳ quái.
Đi thang máy lên lầu ba, mở cửa một căn phòng bước vào, Văn Khả Hân đã ở bên trong.
“Lại đây nào, hôm nay coi như tôi là nhân viên phục vụ, có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”
Nói xong, Văn Khả Hân đứng dậy rót cho Sở Vĩnh Du một ly rượu vang đỏ, mà vị trí lại ở ngay bên cạnh Văn Khả Hân.
Sở Vĩnh Du cũng không hề do dự, lập tức bước qua ngồi xuống, không nói cái khách, Văn Khả Hân không thể nào chơi ba cái trò quyến rũ anh linh tinh này nọ, bao cả nhà hàng có lẽ là vì muốn yên lặng.
“Đầu tiên mời tôi một ly để cảm ơn đi.”
Nhìn ánh mắt có chút nghịch ngơm của Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du nhận ra có gì đó không đúng, hỏi.
“Ý của cô là, tôi cảm ơn cô không phải vì chuyện của Mã Trạch?”
Văn Khả Hân búng tay.
“Thông minh lắm, chẳng trách lại có thực lực mạnh đến thế, sức quan sát kinh khủng thật, đúng vậy, chuyện của Mã Trạch đã qua rồi, chuyện anh phải cảm ơn tôi là tôi đã cứu công ty của vợ anh, đương nhiên, dựa vào mối quan hệ và năng lực của anh, chắc chắn cũng có thể giải quyết được phiền phức này, nhưng dù sao tôi cũng đã làm người tốt trước giúp anh, có phải cũng nên cảm ơn tôi không?”
Công ty của Yên Yên? Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Đừng đoán mò, là nhà họ Bạch ở Vân Kinh, đúng là huy động nhân lực định ngắm bắn công ty của vợ anh, nhưng đã bị tôi giải quyết, không lẽ anh không nên mời tôi một ly sao?”
Nhà họ Bạch? Sở Vĩnh Du lắc đầu bật cười, anh đã lộ ra bản thân có bao nhiêu sức nặng ở nhà ông cụ Thượng Quan rồi, vậy mà nhà họ Bạch vẫn dám kiếm chuyện sao?
Nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng lắm Bạch Trảm Hòa cũng là người lăn lộn nhiều năm, đã tận mắt nhìn thấy tình hình đó, nếu không có lý do nhất định phải kiếm chuyện với Sở Vĩnh Du anh thì chắc chắn sẽ không thể nào bí quá hóa liều mà ra tay lần thứ hai, ở chỗ này chắc chắn có một số bí mật mà anh không biết.
“Tôi làm việc là phải làm cho sạch sẽ, tôi cũng đã điều tra nguyên nhân cho anh luôn rồi, một người con cháu tên Bạch Mông trong nhà họ Bạch nói anh bắt cóc em gái của anh ta, bảo anh ta trộm kiếm của tổ tiên nhà họ Bạch ra, đây là nguyên nhân nhà họ Bạch muốn trả thù anh.”
Bạch Trảm Hòa đã ra tử lệnh, bất cứ kẻ nào trong nhà họ Bạch đều không được truyền tin tức ra ngoài, Văn Khả Hân lại vẫn biết được, còn biết được rõ ràng như thế, đủ để thấy được năng lực này đáng sợ đến thế nào.
Sau khi nói xong, Văn Khả Hân lấy một cây bút trong túi xách ra, sau đó rút một tờ giấy bắt đầu viết gì đó.
“Bạch Mông đã bị ban độc dược chết rồi.”
Nói xong, đặt giấy vệ sinh trước mặt Sở Vĩnh Du, hình như là một dãy số điện thoại.
Sở Vĩnh Du không hề do dự, lấy điện thoai ra, gọi cho số điện thoại ghi bên trên.
Văn Khả Hân thấy hành động của anh thì cười khẽ, giống như những gì cô nghĩ, Sở Vĩnh Du đúng là có một chút phong cách vương giả, đổi thành những người khác, nếu có được thực lực và mối quan hệ như thế, nếu nhà họ Bạch dám bôi nhọ anh, vậy không cần phải nghĩ về hậu quả nữa, nhưng không ngờ Sở Vĩnh Du vẫn đồng ý gọi cú điện thoại này.
Điện thoại kết nối, bên kia truyền ra một giọng nói già nua.
“Ai đó?”
“Tôi là Sở Vĩnh Du, Bạch Trảm Hòa, kiếm Sát Thần Bạch Khởi của ông không phải tôi và con cháu của ông trộm, nếu ông tin, tôi có thể xem như những chuyện ông làm chưa bao giờ xảy ra, nếu ông không tin, lại còn dám âm thầm giở trò, vậy đừng trách Sở Vĩnh Du tôi không khách sáo.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du lập tức cúp máy, mặt Bạch Trảm Hòa ở bên kia vô cùng tăm tối, suýt chút nữa đã bóp nát điện thoại ngay tại chỗ.
Lên kế hoạch mấy ngày, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, ngay lúc chuẩn bị ngắm bắn mang tính chất hủy diệt với công ty bất động sản Hoa Thiên của Đồng Ý Yên thì ông lại nhận được điện thoại của một nhân vật lớn, người kia, ông không hề có chút năng lực chống đối nào.
Cũng chính người kia bảo ông dừng lại tất cả hành động.
Bạch Trảm Hòa không thể hiểu nổi, Sở Vĩnh Du rất lợi hại, nhưng muốn làm người này lên tiếng, hơn nữa còn vì chút việc nhỏ này, hình như cũng không thể giải thích nỗi.
Bây giờ nghe Sở Vĩnh Du nói thế, Bạch Trảm Hòa đang trong cơn tức làm gì còn suy nghĩ được nhiều chuyện như thế, cho rằng đây chính là miệt thị và khiêu khích trần trụi của Sở Vĩnh Du.
“Tức chết tôi rồi!”
Xe lăn run rẩy kịch liệt, khí thế của Bạch Trảm Hòa kích động điên cuồng, Bạch Khảm và Bạch Thanh đứng cách đó không xa giật thót, không biết lúc nãy ông cụ nghe điện thoại của ai, không ngờ lại giận đến mức này.
“Khinh người quá đáng! Sở Vĩnh Du, cậu chờ đó, tôi không thể gióng trống khua chiên đi đối phó cậu, nhưng vợ cậu làm công ty bất động sản đúng không, nếu nhà đã xây xong đột nhiên sập thì sao? Tôi xem cậu có thể làm gì!”