CHƯƠNG 404: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG
Đột nhiên, Sở Vĩnh Du dừng chân, đứng yên tại chỗ, bởi vì một bóng người xuất hiện ở giữa anh và Địa Sát Số 3.
Đó là một người thanh niên có cơ thể vô cùng cường tráng, da thịt màu đồng lộ ra ngoài, mặc áo ba lỗ bó sát người màu đen, thân dưới mặc quần trắng rộng thùng thình, nhưng điểm duy nhất phá hủy khí thế này, chính là bộ râu cá trên trên mép.
Rất hiếm khi thấy râu cá trê xuất hiện trên mặt của một thanh niên.
“Sở Vĩnh Du! Em gái của tôi từng nhắc đến anh, tuy em ấy thích buôn bán kiếm tiền, nhưng mắt lại rất tinh, người đàn ông có thể làm em ấy cảm thấy hứng thú thường đều không tầm thường, nhưng đến tận bây giờ, anh là người đầu tiên trong số những người đó có thể lọt vào mắt của Văn Trọng Châu tôi.”
Văn Trọng Châu? Tên này xứng với bộ râu cá trên hình như không phải chỉ là buồn cười bình thường, nếu không phải xung quanh là chiến hỏa nóng bỏng, xác chết khắp nơi, chỉ sợ sẽ có người thật sự bật cười.
“Tránh ra.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày nói hai chữ, Văn Trọng Châu xuất hiện càng thêm khẳng định nhận biết của anh về Văn Khả Hân, bởi vì người thanh niên này lại có thực lực ngang hàng với chú Cửu bảo vệ bên cạnh Văn Khả Hân, không, nếu đánh nhau thì hình như vẫn chưa biết được ai thắng ai thua đâu.
“Anh ngông cuồng lắm! Tôi thích, trong số những thanh niên tập võ chúng ta, chỉ còn thiếu loại người ngông cuồng lại đầy tự tin như tôi và anh, nhưng anh không thể giết tên Địa Sát Số 3 này được, tin tức mà anh ta biết rất quan trọng.”
Nếu không phải đã cảm nhận được ý định sát phạt quyết đoán đày chân thật trong ánh mắt của Sở Vĩnh Du, Văn Trọng Châu cũng sẽ không từ nơi ẩn nắp đi ra cản Sở Vĩnh Du lại.
“Sở Vĩnh Du, nghe lời anh tôi đi, xung quanh đây đang trồng một loại hoa màu xanh đậm cực kỳ hiếm thấy, chúng tôi muốn từ Địa Sát Số 3 để biết được tác dụng và nguồn gốc của đóa hoa màu xanh đậm này.
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu.
“Tôi cho mấy người năm phút để đi hỏi, sau đó, Địa Sát Số 3 là của tôi.”
Sở Vĩnh Du từng nói qua, gặp người của Yêu Tà là sẽ giết, lời Chiến Thần Địa Ngục anh từng nói ra, sao lại không chấp hành được, tạm thời không nói đến vấn đè danh dự, chỉ dựa vào việc lúc trước Yêu Tà vơ vét những đứa trẻ kia rồi đối xử tàn nhẫn như đối với súc vật, Sở Vĩnh Du anh không giết sạch đám Yêu Tà này thì sẽ cảm thấy rất có lỗi với những đứa nhỏ phải tàn phế cả đời và rất nhiều gia đình bị hủy hoại ngoài kia.
Văn Trọng Châu nhíu mày khi nghe những lời này.
“Sở Vĩnh Du, tôi có thái độ này với anh, coi như đã rất đề cao anh rồi, anh đừng có được voi đòi tiên, tôi muốn bắt Địa Sát Số 3 đi, không phải chỉ cần năm sáu phút của anh.”
Mãi đến lúc này, Địa Sát Số 3 còn đang đứng hóng chuyện cuối cùng cũng tức giận.
“Mẹ nó! Mấy người nói vài câu đã quyết định sự sống chết của ông đây à? Máy người là cái thá gì, tưởng ông đây là con rối hả?”
“Òn ào!”
Văn Trọng Châu đã nhíu mày, lúc này lại càng nhíu chặt hơn, quay người cách không đánh mạnh một chưởng ra ngoài.
Khác với những tiên thiên võ giả khác, không có bất cứ âm thanh nỗ mạnh nào vang lên, Địa Sát Số 3 lại quỷ dị lui ra sau vài bước liên tiếp, mỗi khi lùi một bước là lại phun ra một búng máu tươi, mãi đến bước cuối cùng dừng lại cũng đã quỳ một gối xuống, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Sao… sao lại mạnh như vậy, mình… mình không hề có khả năng đánh trả hay tránh né gì, chỉ mới một chiêu đã bị thương nặng rồi.
Chú Cửu vừa mới đến cũng mỉm cười.
Hình như Miên Chưởng gia truyền của cậu ba lại có tiến bộ, đúng là kỳ tài luyện võ mà.
Văn Trọng Châu lại quay đầu nhìn Sở Vĩnh Du, híp mắt lại, trong mắt anh, dùng một chưởng đánh trọng thương một tiên thiên võ giả không tính là yếu như Địa Sát Số 3, cho dù Sở Vĩnh Du có thể quản lý biểu tình, những chắc chắn ánh mắt cũng sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng anh thất vọng rồi, kinh ngạc.
Không có gì cả, vẻ mặt và ánh mắt của Sở Vĩnh Du vào lúc này vẫn giống hệt như lúc trước khi Văn Trọng Châu đánh ra chưởng đó.
“Mấy người còn bốn phút, tranh thủ thời gian của mình đi.”
Sở Vĩnh Du nhìn điện thoại đột nhiên nói, làm Văn Khả Hân nói thầm không xong rồi.
Quả nhiên, anh ba Văn Trọng Châu của cô đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên.
“Ha ha! Khả Hân, em đã từng nói rất nhiều lần là giữa chốn phồn hoa có nhân tài, cũng có quái tài, cái tên Sở Vĩnh Du này có phải là loại người đó không thì anh không biết, nhưng sự ngông cuồng của anh ta, đến cả anh ba của em cũng phải xấu hỗ tự nhận không bằng được, ha ha!”
Cho dù là chú Cửu cũng thầm thở dài, cậu ba và Sở Vĩnh Du không thể tránh khỏi việc phải đánh một trận, lập tức kéo Văn Khả Hân nói.
“Cô chủ, chúng ta đi ra xa một chút.”
Nếu hai người kia đánh nhau, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, địa bàn này chắc chắn sẽ thành một đồng hoang tàn, nhưng cho dù thế nào thì Sở Vĩnh Du cũng không phải là đối thủ của cậu ba.
Văn Khả Hân nhìn Sở Vĩnh Du còn không hề biết tai họa sắp đến, nói với Văn Trọng Châu.
“Anh ba, xin anh tha cho anh ta một mạng.”
Nhưng Văn Trọng Châu lại vung tay, hơi thở bàng bạc tuôn ra, mang Văn Khả Hân, chú Cửu và Địa Sát Số 3 bị thương nặng đang quỳ gối dưới đất đẩy ra xa hơn trăm mét.
Cùng lúc đó, một câu nói vang vọng giữa không trung.
“Sống chết có số, quyền cước không có mắt, nếu anh ta không có thực lực tương ứng với sự ngông cuồng này thì có chết cũng đáng.”
Văn Khả Hân khó khăn lắm mới đứng vững lại bất đắc dĩ, trong mắt lóe lên chút không nỡ.
“Haizz, khó khăn lắm mới phát hiện ra một người đàn ông thú vị, không ngờ nháy mắt đã phải âm dương cách biệt, đáng tiếc.”
Cô cũng cùng ý kiến với chú Cửu, Sở Vĩnh Du không thể nào là đối thủ của anh ba, ở trước mặt anh ba, sẽ không có bất cứ kỳ tích nào xảy ra.
Đại chiến đang hết sức căng thẳng, Địa Sát Số 3 ở bên kia đã chấp nhận số phận, anh không thể chạy thoát, nhưng người này kinh khủng như thế, Sở Vĩnh Du cũng phải chết chắc rồi, có thể nhìn thấy Sở Vĩnh Du chết ngay tại chỗ, cũng đủ rồi.
Ngay lúc Văn Trọng Châu đã súc thế đến đỉnh điểm, điện thoại Sở Vĩnh Du đột nhiên vang lên, anh đang cầm điện thoại xem thời gian cũng không ngờ ông Tần gọi đến.
“Ông Tần.”
Sở Vĩnh Du nghe máy, ngoại trừ Văn Trọng Châu cảm thấy kinh ngạc ra, vẻ mặt của ba người còn lại cũng rất kỳ lạ, cái này… là chấp nhận số phận hay là không thèm coi Văn Trọng Châu ra gì, dưới khí thế cuồng bạo như thế mà vẫn có thể bình tĩnh nghe điện thoại sao?
“Khinh người quá đáng! Tôi muốn anh chết không toàn thây!”
Văn Trọng Châu bị chọc giận, không biết chiến đấu với bao nhiêu người, đây là lần đầu tiên có người dám làm lơ anh, không phải tự tìm đường chết thì là cái gì!
Không hề đánh từ xa nữa, Văn Trọng Châu định để Sở Vĩnh Du rơi vào kỳ cảnh, cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng sợ hãi thật sự, cử động hai chân, bí mật mang theo khí thế cực kỳ mạnh mẽ, xông về phía Sở Vĩnh Du.
Cùng lúc đó, không biết ông Tần đã nói gì trong điện thoại mà làm Sở Vĩnh Du đột nhiên thay đổi sắc mặt, tất cả sát khí trong cơ thể phóng lên cao, lập tức tràn ngập mỗi một tắc không khí ở xung quanh.
Càng đáng sợ là, lá bùa mà đạo sĩ già ở Phàn Vân Quan cho anh, luôn được anh đeo trước ngực bây giờ đã nóng rát.