CHƯƠNG 177: THƯ MỜI
Anh về đến nhà, Đồng Ý Yên đã đi ra ngoài xã giao, đúng đến giờ Hữu Hữu đi ngủ, đương nhiên Sở Vĩnh Du không từ chối việc dỗ con ngủ.
“Cuối cùng heo nhỏ đã thay đổi được tật xấu lười biếng của mình, vậy nên các bạn nhỏ đều đồng ý chơi cùng heo nhỏ.”
Sau khi kể chuyện xong, Sở Vĩnh Du quay đầu lại thì thấy con gái đã ngủ mất rồi.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn lên cho con, tình yêu của anh dành cho con gái thật sự là vô bờ bến.
Nửa giờ sau, ngoài sân biệt thự.
“Thưa ngài, tôi đã tra ra rồi.”
Sở Vĩnh Du nhìn Mã Trạch, khẽ gật đầu, Mã Trạch nói tiếp.
“Hai mươi năm trước, nhà họ Vân, nhà giàu có số một ở tỉnh thành đã biến mất chỉ sau một đêm, nhà họ Nguỵ đứng thứ hai lập tức lên thay. Có tin đồn rằng chính nhà họ Nguỵ đã giết chết trực hệ và dòng thứ của nhà họ Vân, tổng cộng có 126 người, nhưng lại không có chứng cứ chứng minh. Theo lý mà nói, nhà họ Vân đã hoàn toàn bị xoá sổ, vậy nên thân phận của Vân Thuỷ Dật có phần đáng tra xét. Tôi cũng đã điều tra cô ta rồi, năm năm trước người phụ nữ này xuất hiện ở thành phố Ninh, không có điểm nào đáng nghi.”
Nghe Mã Trạch nói xong, Sở Vĩnh Du lâm vào trầm tư, Mã Trạch từ từ biến mất trong bóng đêm.
Mấy phút sau, Sở Vĩnh Du lấy viên Long Mễ từ trong túi ra, cho vào miệng.
“Có thể tiếp xúc với Vân Thuỷ Dật một chút xem sao.”
5 kg Long Mễ, Sở Vĩnh Du sẽ không từ bỏ, trong đầu anh không khỏi nhớ lại những lời sư phụ đã nói với mình.
“Đừng cố ý tìm kiếm Long Mễ, bất cứ thứ gì liên quan đến Long Mạch đều không thể cưỡng cầu. Có đôi lúc thời cơ, nhân duyên đến sẽ tự xuất hiện.”
Bây giờ xem ra thật sự như lời sư phụ nói, Long Mễ tự tìm tới anh.
Anh đang định vào nhà thì Lam Mị gọi tới.
“Anh Sở, anh đến đây một chuyến đi, chủ tịch uống say rồi.”
“Được.”
Anh lái xe đến khách sạn, Lam Mị đã chờ sẵn ở đó.
“Anh Sở, vậy tôi về trước nhé.”
Sau khi đưa thẻ phòng cho Sở Vĩnh Du, Lam Mị rời đi.
Lúc đến phòng 6002, Sở Vĩnh Du hơi bất đắc dĩ, bây giờ vợ anh hẳn là sẽ không gặp phiền phức gì ở nơi làm việc, thế mà cô vẫn có thể uống say, đúng là không thể hiểu nổi.
Anh quẹt thẻ đi vào, bên trong là một gian phòng kinh doanh có giường lớn, mặc dù không có phòng khách, phòng ngủ nhưng căn phòng cũng không nhỏ.
Sau khi đi được vài bước, anh mở rộng tầm nhìn, đột nhiên anh đứng ngây người tại chỗ.
Đồng Ý Yên nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ bằng ren màu đỏ, khuôn mặt ửng hồng sau khi uống rượu, rất hấp dẫn.
“Vĩnh Du, lại đây.”
Bốn chữ đơn giản, nhưng dẫu sao Sở Vĩnh Du cũng là một người đàn ông bình thường.
Từ khi anh về, Đồng Ý Yên đã trừng phạt anh, cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng cởi được nút thắt trong lòng.
Sở Vĩnh Du vừa bước được một bước rồi lại dừng lại tại chỗ.
Vì Đồng Ý Yên một tay ôm đầu, cô gật đầu một cái rồi ngã nhà xuống giường.
Anh lại gần, mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Lúc này, vẻ mặt Sở Vĩnh Du kỳ lạ cùng cực, vợ anh thực sự đã say rồi, điều đó chứng tỏ cơ hội mở lòng sau khi anh về đã bị bỏ qua.
Sáng ngày hôm sau, Đồng Ý Yên tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, hôm qua cô uống quá nhiều, đến mức mất trí nhớ luôn.
Cô hơi chống người dậy, khi nhìn thấy quần áo trên người mình, cô như chết lặng.
“Tỉnh rồi à?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên, khiến Đồng Ý Yên sợ hãi, quay đầu lại thì thấy Sở Vĩnh Du đang nằm ở bên cạnh.
“… Vĩnh Du, tại sao chúng ta lại ở đây?”
Sở Vĩnh Du hơi dở khóc dở cười.
“Em thuê phòng ở đây rồi bảo Lam Mị gọi anh tới, ừm, em còn muốn làm chuyện đó nhưng em say quá nên ngủ thiếp đi luôn, chúng ta không làm gì cả.”
Cái gì? Mặt Đồng Ý Yên đỏ như quả cà chua chín, cô đứng dậy đi về phía phòng tắm.
“Không… không thể nào, Sở Vĩnh Du, tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu, hừ! Tối qua anh không nhân lúc tôi say mà động vào tôi, coi như anh sáng suốt.”
Mặc dù cô nói hơi kiên quyết nhưng Sở Vĩnh Du vẫn bật cười, tối qua Đồng Ý Yên có thể gọi anh tới đây, điều này ít nhất chứng tỏ phần nào trong lòng cô đã được nới lỏng, ngày tốt chắc không còn xa.
Trên đường trở về, mặt Đồng Ý Yên vẫn hơi đỏ, mỗi lần nghĩ đến bộ quần áo mình mặc tối qua, cô lại muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
“Sở Vĩnh Du! Anh không được phép nói cho ai biết chuyện tối qua đâu đấy, nếu không anh không xong với tôi đâu!”
Sở Vĩnh Du sửng sốt một chút, chuyện riêng tư thế này anh lại đi nói với ai? Đầu óc anh vẫn bình thường.
Sau khi về đến nhà, Tư Phu mở cửa.
“Vĩnh Du, sáng sớm đã có người gửi thứ này đến cho cậu.”
Trên bàn có đặt một tấm danh thiếp mạ vàng, Sở Vĩnh Du đi tới, mở ra xem.
“Chúng tôi chân thành kính mời anh Sở Vĩnh Du tới tham dự buổi giao lưu võ thuật của Tông sư Văn Đào Tử vào lúc 3 giờ chiều mai.”
Trước đó hình như anh đã nghe Báo Đốm và Trần Hạo Hiên nói, Văn Đào Tử muốn tổ chức một buổi giao lưu võ thuật, tổng cộng có sáu trạm dừng chân, thành phố Ninh là trạm cuối cùng, xem ra đúng là có chuyện này.
Bình thường Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ bỏ qua, thế nhưng hai đồ đệ của ông ta đều chết trong tay anh, Văn Đào Tử không trả thù một điên cuồng, ngược lại còn bình tĩnh chờ tới ngày này. Sở Vĩnh Du cảm thấy mình cần tới một chuyến, làm rõ thấu đáo ân oán này.
Buổi chiều, Sở Vĩnh Du xuất hiện ở một quán trà, anh và Vân Thuỷ Dật đã hẹn gặp nhau ở đây.
“Anh Sở, tấm ảnh này chắc hẳn có thể chứng mình tôi thực sự có 5 kg Long Mễ.”
Trong bức ảnh là một chiếc hộp nhỏ chứa đầy Long Mễ, Sở Vĩnh Du gật đầu, anh cũng không lo lắng Vân Thuỷ Dật sẽ nói dối mình.
“Cô Vân rất tin tưởng tôi?”
Vân Thuỷ Dật cười tự giễu.
“Không phải tin tưởng anh, mà là tôi nhất định phải tin người biết Long Mễ, vì tôi không có cách nào khác để báo thù. Khi một người hoàn toàn tuyệt vọng, anh cảm thấy có còn tư cách để tin tưởng không? Mỗi lần đều là một lần đánh cược.”
Điều này cũng đúng, Sở Vĩnh Du giơ tay phải ra.
“Chốt kèo.”
Vân Thuỷ Dật đưa tay ra bắt tay anh, đột nhiên cảm thấy đau buồn.
“Nhà họ Vân chúng tôi vì có Long Mễ được truyền từ đời này sang đời khác, cứ ba đời phải chọn ra một người cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia tộc, và tôi chính là người được chọn ở đời này, cả nhà họ Vân chỉ có ông nội biết thân phận của tôi. Nhà họ Vân bị huỷ diệt, nhưng ông nội tôi vẫn sống, bị nhà họ Nguỵ giam cầm với mục đích nghe ngóng tìm ra Long Mễ. Còn lý do tại sao nhà họ Vân chúng tôi lại truyền Long Mễ từ đời này sang đời khác thì tôi cũng không biết.”
Có thể truyền được nhiều đời như vậy, nhà họ Vân chắc hẳn cũng là một gia tộc có câu chuyện để đời.
“Khi nào tôi cứu được ông nội cô, cô hãy tự hỏi ông ấy đi.”
Vân Thuỷ Dật gật đầu rồi đứng dậy.
“Ba ngày nữa là sinh nhật lần thứ 90 của ông tôi, nếu có thể phiền anh Sở hãy hành động vào ngày đó.”
“Được.”
Cùng lúc này, trong một căn phòng ở sơn trang Khánh Nhã thành phố Ninh.
Một ông già mái tóc bạc phơ mặc bộ đồ thời Đường màu nâu đang nhìn hai bức ảnh trên tay, đó là Hàn Tử An và Phàm Trần.
“Ngày mai sư phụ sẽ lấy máu Sở Vĩnh Du để các con được chết nhắm mắt.”
Ông lão tự lẩm bẩm một mình, toàn thân nổi lên khí thế vô hạn, tóc tai cũng bắt đầu bay lên.
Trong số võ giả, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ hoảng sợ bất an.
Vì một trong sáu Tông sư, Văn Đào Tử người có danh hiệu Bất Diệt Tông Sư có đôi mắt cực kỳ khát máu, chỉ có thể nói rằng giông bão đang đến gần.