Bạch Ông đi ra trước, Sở Vĩnh Du lập tức đi theo, thân phận của anh, đương nhiên không cần phải đợi anh của Thượng Quan Yến Nhi.
Khoảng mười phút sau, Thượng Quan Yến Nhi đi ra, bình thường mà nói, đã sớm rúc vào trong lồng ngực của Hà Tiểu Mông như chim hoàng yến rồi, nhưng bây giờ lại có chút ngại ngùng và thẹn thùng, bởi vì bên cạnh có một người thanh niên cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai, tóc ngắn gọn gàng, đeo một cặp kính mát, vô cùng ngầu.
“Tiểu Mông, đây làm anh trai của em, Thượng Quan Vô Địch, anh, anh ấy…anh ấy chính là bạn trai của em Hà Tiểu Mông.”
Thượng Quan Vô Địch… Hà Tiểu Mông trực tiếp bị cái tên này làm cho mơ hồ, sao lại có người đặt tên như vậy, chỉ sợ là người cha cũng không biết điều.
“Đến, thử xem lực tay.”
Thượng Quan Vô Địch vươn tay phải ra, Hà Tiểu Mông hơi sửng sốt một chút, cũng đưa tay ra.
Sau khi cảm nhận sức lực, Thượng Quan Vô Địch khẽ gật đầu.
“Không tệ, cách Ngũ Phẩm võ giả cũng rất gần, nếu thật sự chỉ mới tu luyện bốn năm, vậy thiên phú này quả thật vô cùng tốt.”
Thượng Quan Yến Nhi bên cạnh thè lưỡi.
“Anh đừng để ý, người anh này của em là một người mê võ, vì đổi tên thành Thượng Quan Vô Địch, còn cãi nhau với ba em một trận, nhưng mà, tính tình anh ấy sảng khoái, anh ấy, cũng còn đỡ hơn anh cả của em.”
Đi vào bãi đỗ xe sân bay, lúc Hà Tiểu Mông ấn vào chìa khóa xe, đèn định vị một chiếc Maserati màu tím khói sáng lên.
“Anh hai, đây là xe anh rể đưa cho em, dù sao anh hai cũng đã đến rồi.”
Thượng Quan Vô Địch nở nụ cười.
“Không tệ, cũng rất thành thật, tôi rất thích người thành thật, ít nhất ấn tượng đầu tiên của cậu với tôi vẫn được, đúng rồi, giúp tôi hẹn anh rể Sở Vĩnh Du của cậu đi, tôi muốn gặp anh ta một lần.”
Sau khi biết được từ người em gái Thượng Quan Yến Nhi, muốn làm cho nhà bọn họ tán thành Hà Tiểu Mông, mấu chốt ở trên người anh rể Sở Vĩnh Du kia, bởi vì lý do gia tộc Nam Cung, anh ta cũng đã tự mình gọi cho Nam Cung Lâm xác nhận lại, nhưng nếu như gia tộc Nam Cung cũng còn chưa hoàn toàn thừa nhận thân phận thiếu gia, vậy cũng không thể làm gia tộc Thượng Quan gật đầu, cho nên anh ta muốn gặp một lần.
Bên kia, Sở Vĩnh Du đã về đến nhà, nhìn thấy Bạch Ông nắm cổ tay Hữu Hữu đang xem hoạt hình, trong lòng bất ổn, có thể làm cho anh căng thẳng như vậy, cũng chỉ có vợ và con.
Cuối cùng, buông tay ra, Bạch Ông cười nói với Sở Vĩnh Du.
“Đi thôi, ra sân nhỏ uống mấy chén.”
Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng thở ra, điều này nói rõ, trí nhớ bị phong ấn trong đầu Hữu Hữu, không có vấn đề gì.
Ngồi trong đình viện không có mái che bên hồ, hai người đều tự cầm một bình rượu trắng, phóng khoáng như vậy.
Nửa bình rượu vào bụng, Bạch Ông nhìn hồ nước không gợn sóng, cảm thán nói.
“Ai, thật là một cuộc sống vui thú, tôi cũng nên đăng báo chuyện mình về hưu ở ẩn rồi.”
“Thật sao? Vậy chúc mừng ông trước.”
Bạch Ông nhìn về phía Sở Vĩnh Du, trịnh trọng nói.
“Trước đó mấy hôm, có một lão già kỳ quặc đến xem bệnh, trúng một loại kịch độc, nếu như không phải bản thân ông ta mang đến ba loại thuốc, tôi cũng không thể nào xoay chuyển, lúc nói chuyện phiếm với ông ta, tôi nghe được tin tức của sư phụ Vô Phong Tử của cậu.”
Hửm? Sở Vĩnh Du nghiêng người về trước nói.
“Chắc chắn không? Sư phụ của tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Không biết, lúc tôi chuẩn bị hỏi rõ, ông già kia cảnh cáo tôi, nhưng mà, bọn họ hình như trấn thủ ở nơi nào đó, chiến đấu với cái gì đó, tóm lại mọi thứ đều rất mơ hồ.”
Sở Vĩnh Du ngẩn người, sư phụ Vô Phong Tử của anh là nhân vật bậc nào, dù bây giờ anh đã đừng ở cảnh giới đỉnh cao của Tiên Thiên Võ Giả, nhưng vẫn không thể chống được một chiêu của Vô Phong Tử, về phần Phá Thiên, càng không xứng xách giày cho sư phụ anh, dù cho, Phá Thiên cũng chính thức xem như là người đời trước rồi.
Nhưng mà người có thực lực khủng bố như vậy, thế mà còn phải đi trấn thủ cái gì, chiến đấu với cái gì, vấn đề mấu chốt là, trên thế giới này, còn có ai có thể chiến đấu với bọn họ?
Nghĩ mãi mà không ra, Sở Vĩnh Du cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, luôn cảm thấy thế giới của sư phụ, khác với của anh.
Vặn mở chai rượu, hai người lại mãnh liệt uống một ngụm, lúc này, Tư Phu đứng xa nói.
“Vĩnh Du, Tiểu Mông dẫn bạn gái đến tìm con.”
Sau đó, nhìn thấy Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi đi đến, đằng sau còn có một người thanh niên cao lớn.
“Xin chào, tôi là anh của Yến Nhi, Thượng Quan Vô Địch, anh là..”
Thượng Quan Vô Địch bước mấy bước rồi vọt lên đầu, đang nói, đột nhiên nhìn thấy Bạch Ông quay đầu lại, sửng sốt một chút, vội vàng khiêm tốn nói:
“Ông Bạch, ông sao lại ở đây?”
Mà Thượng Quan Yến Nhi cũng vô cùng king ngạc, bước lên hỏi thăm, Bạch Ông thần y nước R, bọn họ đã gặp qua mấy lần, nhà bọn họ trên ông nội dưới rất nhiều trưởng bối, đều được Bạch Ông cứu chữa, đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa rồi.
“Vô Địch? Yến Nhi? Hai đứa sao lại chạy đến đây, có chút thú vị.”
Lúc hai người dời tầm mắt xuống, nhìn thấy trong tay Bạch Ông cầm một bình rượu trắng uống sắp hết, cả người cũng không ổn.
“Ông Bạch, ông…ông không phải thân thể không tốt, không thể uống rượu sao?”
Thượng Quan Yến Nhi vô tư vừa nói lời nói ra, nét mặt già nua của Bạch Ông thiếu chút nữa đỏ lên.
“Đã lâu không gặp Vĩnh Du rồi, uống hai ngụm không có vấn đề gì, hai đứa ngồi đi.”
Cho đến mấy lời này, Thượng Quan Vô Địch mới phản ứng lại, Bạch Ông ở chỗ ông nội bọn họ cũng là khách quý, hôm nay thế mà ngồi ngang hàng với Sở Vĩnh Du, hơn nữa nhìn quan hệ cũng không phải bình thường.
Vấn đề mấu chốt là, trước mặt Bạch Ông, nào có đạo lý lớp nhỏ như bọn họ dám ngồi, nếu để cho ông nội vô cùng chú ý cấp bậc lễ nghĩa của bọn họ biết, không tha cho bọn họ.
Nhất thời, sự khinh thị của Thượng Quan Vô Địch đối với Sở Vĩnh Du, đã giảm bớt mấy phần.
“Ngồi đi.”
Sở Vĩnh Du mở miệng, Hà Tiểu Mông vội vàng kéo Thượng Quan Yến Nhi ngồi xuống, kết quả bị Thượng Quan Vô Địch trừng một cái, lúng túng đứng tại chỗ.
“Đến, uống xong đi, có thể phải hoạt động một chút.”
Cũng không quan tâm nữa, Sở Vĩnh Du vặn mở chai rượu chạm vào Bạch Ông một cái, cho dù là Bạch Ông, cũng không hiểu được ý của mấy lời này.
Lúc Sở Vĩnh Du uống hết rượu trắng trong bình xong, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghe tiếng ồn ào truyền đến, mà ở xa, dường như là điểm đen đang không ngừng lại gần.
Lúc này Bạch Ông mới hiểu được ý của Sở Vĩnh Du, không khỏi cảm thấy bội phục với lực cảm giác kinh khủng của anh.
“Kẻ thù hay cái gì?”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Một người anh hùng tôi rất kính trọng.”
Rất nhanh, một chiếc trực thăng trang bị đầy đủ màu đen bay nhanh đến, căn bản không có ý dừng lại.
Đừng nhìn Thượng Quan Vô Địch trẻ tuổi, cũng đã là Cửu Phẩm Võ Giả, thị lực đương nhiên vô cùng tốt, anh ta thấy rõ, cửa khoang trực thăng mở ra, có một người, một người cơ bắp to lớn cực kỳ khủng bố.
Một khắc sau, người đàn ông to lớn rực tiếp nhảy từ máy bay trực thăng xuống, đáp vào hồ nước, nhưng không có một giọt nước bắn lên, quỷ dị đứng ở mặt hồ, từ xe nhìn Sở Vĩnh Du, trong miệng phát ra tiếng.
“Địa ngục, tôi đến rồi.”
Bạch Ông chậm rãi đứng lên, trong mắt có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút kích động.
Chiến thần Đông Hán Nộ Hải, lại là anh ta.