CHƯƠNG 169: TÔI MUỐN KHIẾU NẠI
Một ngày mới lại đến, trong một căn biệt thự ở tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du đang chơi cùng Hữu Hữu ở trong phòng thì Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên về.
“Dì út!”
Rõ ràng tâm trạng của Đồng Hiểu Tiêm đang không tốt nên cô chỉ vẫy tay trước sự hớn hở của Hữu Hữu.
“Hữu Hữu tự chơi nhé, tâm trạng của dì không tốt.”
“Trên trường xảy ra chuyện gì à?”
Đồng Ý Yên hôm nay không đi làm, đương nhiên Sở Vĩnh Du cũng biết nguyên nhân Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên quay về, cô ấy bị ông cha vợ Đồng Thế Tân gọi về, bởi vì hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông cụ Đồng An Thái.
“Chị, tại sao tâm trạng của em không tốt, chị còn không đoán được sao?”
Đồng Hiểu Tiêm trừng mắt với Đồng Ý Yên rồi khoanh tay ngồi xuống sofa, Đồng Ý Yên cũng bất đắc dĩ.
“Hiểu Tiêm, em thiếu tiền như vậy sao? Lái xe Mercedes-Benz, tiền tiêu vặt cũng dư dả, chị thực sự không thể hiểu được em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Em cho rằng chị sống rất xa xỉ sao? Chiếc túi này bao nhiêu tiền, lẽ ra em là người hiểu rất rõ mà.”
Sở Vĩnh Du sững sờ một lúc, trong lòng đau nhói nhìn vợ chỉ vào cái túi trên bàn.
Gần đây gặp nhiều chuyện nên anh đã không để ý đến vợ mình.
“Bà xã, chúng ta đi dạo đi, dù sao cũng phải mua quà cho Đồng An Thái, tiện thể mua cho em và Hiểu Tiêm mấy cái túi luôn.”
Bây giờ tên ngố Sở Vĩnh Du này mới nhớ ra lần trước tạ lỗi với Ngu Thư Di và Lam Mị, khi bà xã giúp anh chọn túi, ánh mắt của cô rõ ràng là rất hào hứng, một chuyện đơn giản như lực sát thương của những chiếc túi đối với phụ nữ mà anh cũng xem nhẹ.
“Vĩnh Du, em không có ý đó.”
Đồng Ý Yên liên tục xua tay, cô thật sự chỉ muốn giả thích với em gái Đồng Hiểu Tiêm chứ không ám chỉ điều gì hết.
“Chị, anh rể muốn mua túi xách cho chúng ta thì cứ mua đi, bây giờ mình đi luôn, ba mẹ tự đến nhà hàng nhé, chúng con mua xong sẽ qua đó luôn.”
Tuy Đồng Hiểu Tiêm đã trực tiếp thay mặt Đồng Ý Yên đồng ý nhưng kỳ thật trong lòng cô chẳng đặt nặng chuyện đó, dù sao chuyện Sở Vĩnh Du mua túi cho cô chỉ xem như là bỏ ra chút thời gian mà thôi.
Một giờ sau, Đồng Hiểu Tiêm ngây dại nhìn cửa hàng Gucci rộng rãi trước mặt.
“Anh rể, anh có chắc là muốn mua túi Gucci cho chị và em không?”
Đồng Ý Yên không ngạc nhiên vì dù sao lần trước cô cũng đã mua túi ở đây để làm quà cảm ơn Ngu Thư Di và Lam Mị.
“Uhm, thích cái nào cứ lấy, hôm nay anh trả.”
Sở Vĩnh Du vừa nói xong, Đồng Hiểu Tiêm liền chớp chớp hai mắt.
“Anh rể, đây là anh nói nhé, lát nữa không được hối hận đâu đó!”
Vừa nhìn thấy bộ dạng đó, Đồng Ý Yên thầm nghĩ không xong rồi, cô vội vàng đuổi theo Đồng Hiểu Tiêm nói.
“Hiểu Tiêm, em cũng vừa vừa phải phải thôi nhé, tiền của anh rể em kiếm được cũng không dễ, đừng có chọn cái mắc quá đấy.”
Bình thường mà nói, mua một chiếc túi ở đây cũng tầm 30 triệu, 60 – 90 triệu cũng có, nhưng cũng có phiên bản giới hạn hơn ba trăm, ba trăm mấy chục triệu, cô thật sự rất sợ Đồng Hiểu Tiêm mừng quá hoá rồ, chọn bừa bãi.
“Chị đừng lo lắng, em không phải đồ ngốc, em mà lấy mấy chiếc ba trăm mấy chục triệu sao anh ấy có tiền mua chứ?”
Vừa vào cửa, nhân viên tư vấn sản phẩm ân cần chào hỏi xong liền ngỡ ngàng.
Những người đi làm hôm nay chính là những người có mặt ngày đó, bởi vì chuyện xảy ra chưa lâu nên hiển nhiên họ đều nhận ra Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên, hơn nữa một người mạnh mẽ như Sở Vĩnh Du, họ có muốn quên cũng quên không được.
“Ồ? Đây không phải Đồng Hiểu Tiêm ư, sao? Cô mà cũng mua được túi Gucci cơ à? Thật sự không phải là cô đến nhầm cửa hàng đấy chứ?”
Đột nhiên một giọng nói cả vú lấp miệng em cất lên, một cô gái mặc váy hoa rất quyến rũ đi tới, nhìn Đồng Hiểu Tiêm bằng ánh mắt khinh thường.
“Bảo sao lại có mùi khó ngửi như vậy, hóa ra là Tiểu Thang, hô hô, tôi muốn mua gì, ở đâu còn cần cô đồng ý hả? Cửa hàng này là của nhà cô mở à?”
Nói xong, Đồng Hiểu Tiêm liền không thèm để ý nữa mà chăm chăm nhìn mấy cái túi, còn cô kia thì mặt mày xanh lét, mỗi lần nghe đến cái tên Tiểu Thang là cô ta lại nổi trận lôi đình.
Đang định đáp trả thì cô ta chợt nhớ ra Đồng Hiểu Tiêm rất lanh mồm lanh miệng nên thay đổi sách lược, nói với nhân viên.
“Chiếc túi phiên bản giới hạn 300 triệu của tôi bảo dưỡng xong chưa? Tôi đang vội.”
Tiểu Thang cao ngạo liếc nhìn Đồng Hiểu Tiêm như đang nói cô mà cũng xứng đi xem túi 300 triệu sao, muốn đạt đến đẳng cấp của tôi à, mơ đi.
Trong lúc nhất thời, Đồng Hiểu Tiêm rất tức giận nhưng chẳng thể làm gì. Tiểu Thang là con nhà giàu, ở trường hai người họ không bao giờ hoà thuận với nhau.
“Bà xã, Hiểu Tiêm, hai người thấy mẫu túi này thế nào? Vốn dĩ anh muốn để cho hai người tự chọn, nhưng đột nhiên anh cảm thấy hai chiếc túi này rất đẹp, rất hợp với các em. ”
Đúng lúc này, Sở Vĩnh Du mỉm cười, cầm theo hai cái túi đi tới.
Anh không nói dối, đích thật là anh đã nhìn trúng hai chiếc túi này cho nên mới phá lệ mang qua đây, nghĩ đến đến sự thiếu sót của mình với vợ, anh thấy nếu đã đến đây mua sắm thì nên chủ động, phối hợp một chút chứ không thể ngồi đó đợi.
Sự nhạy cảm của phụ nữ đối với túi xách là điều mà đàn ông không thể hiểu được, nó vô cùng đáng sợ.
Ví dụ như hiện tại, Đồng Ý Yên cùng Đồng Hiểu Tiêm vừa liếc mắt đã biết hai cái túi này là phiên bản giới hạn, hơn nữa có khi chúng còn là loại vô cùng hiếm, đó là giác quan thứ sáu giống như một người đàn ông đang xem xe vậy.
“Vĩnh Du, anh để lại chỗ cũ đi, hai chiếc túi đó nhất định rất hiếm, chúng em xem ở đây cũng được.
Đồng Ý Yên nói xong, Tiểu Thang liền khoanh tay mỉm cười.
“Đúng vậy, mau để lại chỗ cũ đi, cẩn thận làm bẩn là bồi thường không nổi đâu, hai chiếc túi này là bảo vật của cửa hàng chính ở thành phố Ninh chúng ta, một cái 2.670 triệu, cái còn lại 2.850 triệu.”
Cái gì!
Đồng Ý Yên cùng Đồng Hiểu Tiêm đều hít hà, hai cái túi cộng lại gần 6 tỷ, đúng là con nhà nghèo sao dám mơ tưởng chứ.
“Đưa cho hai người họ đeo thử đi, để xem mắt chọn đồ của tôi thế nào.”
Sở Vĩnh Du chẳng có cảm giác gì, anh chỉ đơn giản là thấy hai chiếc túi này cũng được nên nói với nhân viên tư vấn sản phẩm.
Nhân viên tư vấn sản phẩm nhận lấy chiếc túi, cười nói.
“Anh Sở rất có mắt nhìn, hai chiếc túi này là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, chủ của chúng tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới có được.”
Thấy nhân viên tư vấn cầm hai chiếc túi đi về phía hai chị em Đồng Ý Yên, Tiểu Thang khó chịu ra mặt.
“Này! Các người làm vậy là sao, lần trước tôi muốn thử thì các người khoá vào tủ kính, nói là hàng không bán, chủ tiệm trưng bày thôi, bây giờ các người có ý gì?”
Nhân viên vội vàng giải thích.
“Thưa cô, đây đã có sự đồng ý của chủ chúng tôi rồi.”
Cái gì? Tiểu Thang sững sờ, chủ tiệm đã đồng ý? Sao có thể chứ!
Còn Đồng Ý Yên vốn định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Sở Vĩnh Du nên cũng định thử một chút rồi bảo người ta đặt về chỗ cũ là được, nói sao đi nữa thì đây cũng là tấm lòng của Sở Vĩnh Du.
Về phần Đồng Hiểu Tiêm, dĩ nhiên là cô ấy vô cùng sảng khoái khi trông thấy dáng vẻ khiếp sợ của Tiểu Thang, cô liên tục thay đổi tư thế.
Lúc này, Tiểu Thang nổi sùng rồi.
“Chết tiệt! Nhất định là nhân viên tư vấn này quen bọn họ, cho nên mới tự chủ trương lấy túi ra, chủ của các người đâu? Tôi muốn khiếu nại!”
Vừa dứt lời liền có một bóng người xuất hiện.
“Tôi chính là chủ, xin hỏi cô muốn khiếu nại gì?”