Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 429: MUA GẠO

“Ờm… Vĩnh Du, trong nhà anh Đào sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ? Sẽ không phải là lại kẻ địch trước kia tìm đến trả thù chứ, cũng không đúng, dựa theo cách nói của anh Đào, anh ta ít nhất đã rửa tay gác kiếm được mười mấy năm rồi, giờ còn có kẻ thù gì chứ?”

Trịnh Hạo tự phân tích một phen, Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không biết, nhưng Kim Đào không có nói gì, chắc tự mình có thể giải quyết được.”

Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không phải chuyện gì cũng giúp, anh chung đụng chỉ là muốn dùng thân phận của người bình thường mà chung đụng thôi, chuyện của Lý Tư ở trường mầm non Thiên Thiên, Kim Đào đã nhìn ra, Sở Vĩnh Du cảm thấy cũng chả sao cả, ít nhất vừa rồi ăn đồ nướng, Kim Đào vẫn bình thường như vậy, không có lấy lòng hay cái gì khác.

Đang muốn tiếp lời của Sở Vĩnh Du, điện thoại của Trịnh Hạo đổ chuông, sau khi cúp máy, mặt mày bất lực.

“Ài! Xem ra chúng ta hôm khác lại tụ tập rồi, một phương án thiết kế xảy ra chút vấn đề, tôi quay về sửa trong đêm, còn may rượu chưa uống bao nhiêu, nếu không thì xong rồi.”

“Ông chủ, thanh toán!”

Ông chủ là một thanh niên, nhìn thấy thì mang dáng vẻ thật thà, chạy đến rồi cười nói.

“Các anh đi là được rồi, anh Đào đến chỗ tôi đều là ghi sổ, trả mỗi tháng.”

Trịnh Hạo không chịu.

“Vậy không được, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.”

Có điều, Sở Vĩnh Du lại ngăn cản.

“Kim Đào nói hôm nay anh ta làm chủ xị, anh đừng làm loạn.”

Vừa nghe lời này, Trịnh Hạo nghĩ lại cũng đúng, về sau Kim Đào nếu như biết, tưởng anh ta không nể mặt.

Trịnh Hạo sau khi đi, Sở Vĩnh Du vốn muốn gọi taxi, vừa hay nhìn thấy xe điện công cộng cho thuê cách đó không xa, anh thường xuyên nhìn thấy trên đường có người đi, ngược lại dấy lên chút cảm giác hứng thú, sau đó thuê một chiếc.

“Tiện hơn gọi taxi nhiều, nếu không vội, lộ trình không phải quá xa, ngược lại vẫn có thể xem là phương thức xuất hành rất kế hoạch và tiện lợi.”

Đi chiếc xe điện, gió nhẹ không ngừng thổi vào mặt, nhìn dòng xe cộ tấp lập ở nơi mình đi xe, Sở Vĩnh Du đột nhiên cảm nhận được một loại cảnh tượng và cảm ngộ bình yên, hoàn toàn khác như ở trên chiến trường trước kia.

Nhưng bình yên như vậy, cũng là xây dựng dưới căn cơ của một đất nước mạnh.

Bất tri bất giác đã đến đường Hồi Xuân, Sở Vĩnh Du dưới sự tò mò, cũng nhìn trái nhìn phải, xem thử cửa hàng gạo và dầu Đào Tử của Kim Đào mở ở đâu.

Đừng nói nữa, thật sự là bị anh tìm thấy rồi.

“Điện không đủ.”

Cũng vào lúc này, tiếng thông báo của chiếc xe điện vang lên, khiến Sở Vĩnh Du có chút dở khóc dở cười, là anh ta không có kinh nghiệm, khi mở khóa cũng không chú ý lượng điện phía trên còn có thể đi được bao nhiêu km, dẫn đến đi tới đây thì hết điện rồi.

Hết cách, đằng trước mấy mét vừa hay có điểm đỗ xe, Sở Vĩnh Du chỉ có thể dừng xe điện ở đó.

Lúc này, Đồng Ý Yên vậy mà gọi đến.

“Vĩnh Du! Nước tương và dấm hết rồi, anh nếu như tiện thì lúc quay về mua một ít, em vốn muốn ra ngoài mua, nhưng đứa trẻ Hữu Hữu này hôm nay không biết bị làm sao, rất quậy, không để em ra ngoài.”

“Ừm, anh đang về nhà, anh mua là được.”

Đằng sau chính là một siêu thị nhỏ, Sở Vĩnh Du trực tiếp đi vào.

Trong cửa hàng, một người phụ nữ trung niên ngồi ở đằng sau quầy thanh toán, trên máy tính tuy mở phim, nhưng từ vẻ mặt thì thấy, dường như rất căng thẳng và sợ hãi.

Còn có một người thanh niên, trên cổ lộ ra hình xăm, ngồi ở quầy thanh toán đối diện một kệ hàng, vắt chéo chân, đang nghịch điện thoại.

Lấy xong nước tương và dấm, Sở Vĩnh Du đã chú ý đến bầu không khí quỷ dị này, đi đến quầy thanh toán tính tiền.

“Bà chủ, bao nhiêu tiền?”

Người phụ nữ trung niên đứng dậy, khi tra xem nước tương và dấm, đột nhiên há miệng với Sở Vĩnh Du, tuy không có phát ra tiếng, nhưng từ khẩu hình miệng lộ ra, rõ ràng là ba chữ báo cảnh sát.

Nếu đã gặp phải loại chuyện này, Sở Vĩnh Du sao có thể không quản, nếu không cũng không xứng với danh hiệu Chiến Thần Địa Ngục, tuy đã giải ngũ, nhưng trái tim đó sẽ không thay đổi.

“Là anh ta?”

Sở Vĩnh Du, tay phải chỉ về phía người thanh niên ở một bên ngồi chơi điện thoại, người phụ nữ trung niên lập tức bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, vội xua tay.

Lúc này, người thanh niên đó cuối cùng cũng phát giác ra, đi tới nhìn người trung phụ nữ trung niên rồi nói.

“Mẹ nó! Kêu bà thành thật một chút, con mẹ nó thật sự là muốn thấy máu mà.”

Một cao dao xuất hiện, khua khua vài cái, người phụ nữ trung niên trực tiếp ngồi sụp trên ghế.

“Á!”

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du ra tay, túm cổ tay của người thanh niên, người kia mặt mày vô cùng đau đớn, con dao cũng rơi xuống đất.

“Không sao rồi, không cần sợ.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du lập tức chế ngự được người xấu, người phụ nữ trung niên vô cùng vui mừng.

“Cậu nhóc, cậu là lính giải ngũ sao? Thân thủ lợi hại như vậy, cậu đợi chút, tôi bây giờ báo cảnh sát, nếu không bên cạnh sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.”

Bên cạnh? Siêu thị này, bên phải là một cửa hàng giặt là, bên trái là cửa hàng gạo và dầu Đào Tử của Kim Đào, kết hợp với vẻ vội vàng rời đi trước đó của Kim Đào, Sở Vĩnh Du lập tức hiểu được cái gì đó.

“Chị à, không cần báo cảnh sát, chị nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể xử lý, tôi quả thật là lính giải ngũ.”

Vừa nghe thấy lời này, người phụ nữ trung niên thật sự để điện thoại xuống, thật ra bà ta cũng không muốn lo chuyện bao đồng, sợ bị trả thù, bây giờ có người có thể giải quyết hộ, đương nhiên là chuyện tốt.

“Mẹ nó! Đau! Thả ông ra!”

Người thanh niên còn gào lên, Sở Vĩnh Du lại dùng thêm sức, người đó vậy mà trực tiếp đau đến ngất đi.

Nhìn thấy như này, bà cô càng yên tâm hơn, vội vàng nói.

“Cậu nhóc, cửa hàng gạo và dầu Đào Tử bên cạnh, đột nhiên có mười mấy người đến, người nào người ấy đều rất dữ dằn, còn khống chế vợ và con gái của Đào Tử hàng xóm của tôi, mười mấy phút trước, Đào Tử cũng đi vào rồi, những cái này đều là tôi thông qua camera lắp bên ngoài cửa hàng nhìn thấy, vốn dĩ muốn báo cảnh sát, kết quả người thanh niên này cầm dao đi vào, luôn ở đây trông không để tôi báo cảnh sát.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, để lại một câu, xách người đã hôn mê đó đi ra ngoài.

“Chị à, tôi sẽ xử lý.”

Vào cùng lúc này, trong cửa hàng gạo và dầu Đào Tử, một người trung niên râu ria xồm xoàm ngồi trên một chiếc ghế, chân phải đạp lên một cô bé khoảng hơn 3 tuổi, cô bé liều mạng bịt miệng của mình, nước mắt không ngừng rơi, giống như sợ khóc thành tiếng.

“Vương Quả! Tôi cầu xin ông, xin ông tha cho vợ và con gái của tôi, ông muốn tôi như thế nào cũng được! Họa không dính tới người nhà, cầu xin ông!”

Đào Tử quỳ trên đất cách đó 2m, không ngừng dập đầu, nước mắt cũng sớm đã lăn dài trên má, nhìn dáng vẻ bi thảm của con gái, bị người ta đạp dưới chân như vậy, anh ta vô cùng đau đớn.

Người trung niên Vương Quả cơ thể rướn về trước, cười gằn nói.

“Kim Đào! Năm đó cậu đuổi ông đây ra ngoài Tỉnh Thành, còn bị cậu cắt đứt gân của một tay, cậu cho rằng ông đây từ đó bị phế rồi sao? Ha ha, trời không tiệt tôi, con trai của tôi gặp được quý nhân, cho nên, thù của năm đó, bây giờ đã báo rồi.”

Nói xong, tay phải khẽ động, hai người bên cạnh cưỡng chế một người phụ nữ bị bịt miệng cơ thể không ngừng giãy giụa, trực tiếp kéo về chỗ để gạo.

Kim Đào điên cuồng gào lên, mà Vương Quả lại đột nhiên mỉm cười.

“Đau lòng rồi sao? Ha ha! Ông đây thích, hai đâu có đủ, thêm hai anh em nữa, cố gắng biểu diễn một phen với vợ anh Đào của chúng ta, dùng điện thoại quay lại cho tôi.”

Lúc này, mắt của Kim Đào trợn trừng trừng, bỗng đứng dậy, lại bị một người đàn ông cao to mặt mày lạnh lẽo ở bên cạnh đạp một cước xuống đất.

Khi Vương Quả còn muốn nói gì nữa, cửa cuốn bên ngoài đột nhiên bị đập bụp bụp, một giọng nói vang dội truyền vào tai của tất cả mọi người.

“Mua gạo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK