Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 516: TẠI SAO KHÔNG DÁM GIẾT

Lời của Cửu Long sứ tràn ngập sự ngạo nghễ, đó dường như chính là một loại tự tin vốn có.

Sau khi dứt lời, cả người ông ta đều trở nên rất bình thường, tất cả phong mang lập tức thu nhiễm lại, khiến người nào người nấy của nhà họ Lạc đều không kìm được mà lau mắt.

Lúc này, bọn họ rõ ràng nhìn thấy Cửu Long sứ đứng ở đó, lại cứ có một loại ảo giác, giống như người này không dùng mắt nhìn thì không có tồn tại vậy.

“Sở Vĩnh Du, việc gì phải ếch ngồi đáy giếng như vậy, cậu như này càng giống như là ở thành phố lớn, đều cho rằng Tiên Thiên võ giả chính là cực hạn, là đỉnh phong của võ giả, đâu biết, trên Tiên Thiên võ giả còn có tồn tại của Võ Vương, mà lão phu chính là một vị Võ Vương, sự khủng bố của Võ Vương, cậu khả năng chỉ dựa vào sức tưởng tượng là không thể được.”

Nói đến đây, Cửu Long sứ bước một bước, khóe miệng khẽ cong lên.

“Lão phu sẽ nhường cậu ba chiêu, đích thân đến trải nghiệm sự khủng bố của Võ Vương đi.”

Võ Vương? Người của nhà họ Lạc đều điên rồi, tất cả đều trợn to mắt, bọn họ quả thật là lần đầu tiên nghe nói sự tồn tại của Võ Vương, trên Tiên Thiên võ giả, vậy mà còn có cảnh giới lợi hại hơn.

Sau đó thì đều vui mừng như điên, Cửu Long sứ quả nhiên mạnh đến không tưởng, tuy không biết Võ Vương rốt cuộc khủng bố cỡ nào, nhưng có thể ở trên Tiên Thiên võ giả, vậy còn cần suy đoán nhiều sao?

Cho nên, Sở Vĩnh Du chết chắc rồi.

“Sở Vĩnh Du! Sợ rồi chứ, thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ sao? Cửu Long sứ đại nhân cho dù giết cậu, phía trên cũng tuyệt đối sẽ không trách tội gì cả, giống như những gì đại nhân nói, Chiến Thần, chọn lại người khác không phải là được rồi sao.”

Lạc Lôi phải gọi là rất đắc ý, giống như đã nhìn thấy thời khắc huy hoàng đứng trên vòm trời của nhà họ Lạc.

Không thèm để ý gì cả, Sở Vĩnh Du thuận miệng nói.

“Được, ông nhường tôi ba chiêu, tôi nhường ông hai chiêu, chỉ tung một quyền.”

“Ngoài ra, Võ Vương rất đáng sợ sao? Tôi không có cảm thấy vậy.”

Tay phải nhấc lên, cách không đánh ra một quyền với Cửu Long sứ.

Cửu Long sứ vẫn thản nhiên đứng ở đó, hai từ Võ Vương này, tuyệt đối không phải là tùy tiện gọi chơi, mặc kệ Tiên Thiên võ giả công kích như nào, lợi hại như nào, đều không thể làm tổn hại đến Võ Vương.

Ong!

Tung ra một quyền, nơi nó đi qua, đá lát đồng loạt nứt ra, người của nhà họ Lạc thì liên tiếp lùi lại, trong mắt của mọi người đều xuất hiện một tia kinh sợ, nhưng sau đó nhạt dần.

Thực lực của Sở Vĩnh Du quả thật khủng bố đến mức không thể tưởng tượng, nếu không phải là Cửu Long sứ ở đây, nhà họ Lạc thật sự sẽ bị giết một còn một manh giáp.

Thế quyền không ngừng tới gần, độ nhanh thì Cửu Long sứ có thể cảm nhận được.

Điều buồn cười nhất là vẻ mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, hai mắt trợn lên, gương mặt tràn ngập khó tin.

“Cậu… cậu là!”

Lời của ông ta không thể nói ra rồi, bởi vì thế quyền đã giáng xuống, Cửu Long sứ thậm chí không kịp làm gì để ngăn chặn, chỉ có thể vô thức giơ hai tay lên.

Oành!

Một tiếng vang cực lớn phát ra, cơ thể của Cửu Long sứ bay ngược ra sau, đập thủng bức tường cách 50m ở đằng sau rồi không thấy bóng người đâu nữa.

Mọi tiếng động biến mất, trong sân yên ắng cả khoảng, tất cả mọi người đều giống như bị hóa đá, vẻ mặt cực kỳ bàng hoàng.

Cửu Long sứ, tồn tại gần như vô địch ở trong lòng người của nhà họ Lạc, vậy mà… vậy mà bị một quyền của Sở Vĩnh Du đánh thành như này? Đây là đang đùa sao.

Lạc Lôi không kìm được mà nuốt nước bọt, muốn đi kiểm tra xem Cửu Long sứ rốt cuộc như thế nào rồi, đột nhiên phát hiện hai chân đang không ngừng run rẩy, căn bản không thể nhúc nhích.

Hoặc nói, đại não đã đưa ra mệnh lệnh, cơ thể lại bởi vì một loại tác dụng nào đó, chỉ có thể không ngừng run rẩy với biên độ nhỏ.

Tay phải của Sở Vĩnh Du từ từ hạ xuống, bước chân khẽ động, người đã biến mất không thấy đâu, khi xuất hiện lần nữa, trên tay xách một người, chính là Cửu Long sứ.

Cửu Long sứ của lúc này, giống như rác bị vứt trên đất, cả người đều là máu, sớm đã không có phong quang ban đầu, rất rõ ràng đã bị trọng thương.

Đầu miễn cưỡng ngẩng lên, nhìn Sở Vĩnh Du, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Không ngờ, cậu… cậu vậy mà cũng là Võ Vương, chủ nhân tính sai rồi, thật sự tính sai rồi.”

Túm cổ áo của Cửu Long sứ, cả người Sở Vĩnh Du sát ý sôi sục.

“Chủ nhân của ông đã bị liệt vào trong danh sách phải giết, một tấm Cửu Long lệnh, vậy mà có thể khiến nhà họ Lạc biến thành ác ma như thế, Cửu Long Vực các ông nếu như đều là người như vậy, còn có ý nghĩa và cần thiết để tồn tại không?”

Cửu Long sứ đột nhiên cười, ho vài tiếng, thứ phun ra đều là máu.

“Sở Vĩnh Du, cậu đánh giá bản thân mình quá cao rồi, Cửu Long Vực đáng sợ hơn những gì câu tưởng tượng nhiều, người của nơi đó, trước giờ đều không cho rằng người trong thành phố lớn là con người, hiểu không? Cho nên Cửu Long lệnh được ban ra, gia tộc phụ thuộc muốn làm cái gì, bọn họ cũng sẽ không đi quản.”

Nói đến đây, Cửu Long sứ đột nhiên khinh thường nói.

“Tôi là người hầu của thế gia cổ võ nhà họ Yến trong Cửu Long Vực, tôi thật sự không tin cậu dám giết tôi.”

Sở Vĩnh Du buông tay, Cửu Long sứ cười càng lớn tiếng, cho dù trọng thương, ông ta vẫn không sợ, nhất là biểu hiện của Sở Vĩnh Du lúc này thì thấy rõ là không dám ra tay, ông ta sao có thể không vui mừng.

“Phạm vào luật thép của nước R, tôi là Chiến Thần nước R, tại sao không dám giết!”

Tuy nhiên, một câu tiếp theo của Sở Vĩnh Du khiến tiếng cười của Cửu Long sứ tắt ngủm, sau đó trong tầm mắt, một cái chân bắt đầu không ngừng phóng to.

Một tiếng bụp trầm thấp vang lên, trái tim của người nhà họ Lạc đều đập dữ dội, bởi vì lồng ngực của Cửu Long sứ lúc này đã bị lõm xuống toàn bộ, vậy mà bị Sở Vĩnh Du một cước đạp chết.

Chỗ ỷ lại lớn nhất của bọn họ, Cửu Long sứ đã chết như vậy, người của nhà họ Lạc đều cảm giác còn đang trong mơ.

Mãi đến khi ánh mắt của Sở Vĩnh Du di chuyển đến người bọn họ, người nào người nấy đều phản ứng lạ, vô thức quỳ xuống đất bắt đầu xin tha.

“Tha mạng! Ta không muốn chết!”

“Ông nội Sở tha mạng, đều là Cửu Long sứ làm, đều là ông ta, không liên quan đến chúng tôi, không có liên quan.”

“Bác cả của tôi, đều là bác cả của tôi nhận lấy Cửu Long lệnh, anh giết ông ta, anh giết ông ta là được rồi.”

Mặt dơ bẩn nhất là một mặt chân thực nhất cũng đã hiện ra, Lạc Lôi lại hai tay nắm chặt Cửu Long lệnh, tuy sợ hãi, nhưng vẫn lầm bầm nói.

“Không! Sở Vĩnh Du, cậu không thể giết chúng tôi, Cửu Long lệnh trong tay, chúng ta chính là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Yến trong Cửu Long Vực, cậu không thể giết chúng tôi, không thể.”

Lông mày của Cửu Vĩnh Du hơi nhíu lại, cất một bước.

“Các ông sống, dân không bình yên được!”

Mặt trời vừa nhú, tại tổng bộ tổ điều tra sự cố đặc biệt ở Vân Kinh, trong văn phòng của đại đội trưởng Phiền Tinh Thiên, lúc này mấy người phụ nữ dẫn con quỳ ở dưới đất.

“Đội trưởng Phiền, xin ngài thay mười mấy người của nhà họ Lạc chúng tôi làm chủ, Sở Vĩnh Du này, thật sự chính là một ác ma, nhà họ Lạc tôi chưa từng đắc tội với cậu ta, cậu ta đại khai sát giới như vậy, băng ghi hình và những thứ khác tôi đều mang đến rồi, xin đội trưởng Phiền có thể nhanh chóng bắt cậu ta về trừng phạt.”

Phiền Tinh Thiên nhìn mấy người quỳ dưới đất, đột nhiên trên mặt nợ nụ cười mỉa, cầm lấy một xấp tư liệt rất dày trên bàn ném ở trước mặt bọn họ.

“Tất cả tội trạng của nhà họ Lạc, các người tự xem đi, có ai tay sạch sẽ.”

“Bọn họ, lẽ nào không đáng chết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK