Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 493: BAO DUNG NHIỀU HƠN

Sở Vĩnh Du đưa Vương Minh Minh đến bãi chăn thả rồi ném anh ta xuống mặt đất.

Tính thử thời gian, dường như ước hẹn một tháng của Cửu Tà sắp đến rồi, chỉ có điều chẳng biết mình có tin nhầm người hay không mà thôi.

Vào lúc này, đột nhiên Vương Minh Minh tỉnh dậy, anh ta quan sát khung cảnh xung quanh một hồi, sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du ở gần đó bèn nhíu mày.

“Mày không giết tao à?”

“Sao tôi phải giết cậu?”

Câu hỏi ngược lại của anh khiến cho Vương Minh Minh ngẩn người, anh ta lập tức bật cười rồi đứng dậy.

“Tao biết rồi, mày là Tiên Thiên võ giả, chắc chắn đã từng nghe đến tên tuổi lẫy lừng của sư phụ Lãnh Âm nhà tao, bởi thế nên mày không dám giết tao!”

Sở Vĩnh Du không nói gì, bởi vì anh đã in ấn ký trên người Vương Minh Minh. Anh đưa anh ta đến một nơi hoang vắng như vậy thì chắc chắn kẻ giấu mặt sau màn cũng cảm nhận được, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa hắn ta sẽ có mặt ở đây.

“Nghe cho rõ, vất vả lắm mới có thể luyện đến Tiên Thiên võ giả, tao chẳng muốn nói nhiều với mày nữa, chắc mày cũng quý trọng lắm chứ gì, lần này đi theo tao còn có cả đại sư huynh, anh ta đã trở thành một trong số Tiên Thiên võ giả được năm năm rồi, chắc chắn mày không phải là đối thủ của anh ấy đâu, bởi thế, mày ngoan ngoãn để thả tao đi, sau này cũng đừng nhúng tay vào chuyện của Kim Đào, thế thì tao có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Sát khí của cậu nồng quá.”

Không phải Sở Vĩnh Du chỉ nói khơi khơi, mặc dù Vương Minh Minh nói rất bùi tai thế nhưng sát khí thoáng lướt qua trong ánh mắt của anh ta không thể nào giấu nổi Sở Vĩnh Du.

Đại khái là tạm thời tha cho anh rồi sau đó, không những cái tên Vương Minh Minh này giết Kim Đào mà cũng sẽ giết cả anh nữa.

Bị nói trúng tim đen, Vương Minh Minh vô cùng khó chịu, vào lúc định lên tiếng, một bóng người xuất hiện trước mắt bọn họ.

Đó là người đàn ông trung niên cao kều, gò mó hóp đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương.

“Đại sư huynh! Mau lên! Giết nó đi!”

Vương Minh Minh vừa nhìn thấy người nọ đã vội vàng chạy ra sau lưng sau ông ta ngay, anh ta chỉ tay vào mặt Sở Vĩnh Du, thốt lên suy nghĩ từ tận đáy lòng mình.

Nhưng người đàn ông trung niên ấy chẳng làm gì mà chỉ nhíu mày nhìn Sở Vĩnh Du, một hồi sau, đột nhiên ông ta cung kính chắp tay mà nói.

“Tiền bối, gia sư Lãnh Âm, nếu như Vương Minh Minh đắc tội với cậu thì xin cậu bao dung.”

Cái quái gì thế này!

Hành động và lời lẽ cung kính của người đàn ông trung niên khiến cho Vương Minh Minh hóa đá, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy thế, khóe miệng anh cong cong.

“Ồ? Mắt nhìn người của ông chuẩn thật đấy.”

Người đàn ông trung niên vẫn tỏ ra cung kính, ông ta nói tiếp.

“Tôi từng quan sát nhất cử nhất động của gia sư, bởi thế vẫn có chút mắt nhìn người, tiền bối quá khen.”

“Đại sư huynh! Anh…”

Vương Minh Minh vừa sực tỉnh táo lại, lúc anh ta toan lên tiếng thì người đàn ông trung niên thét ra hai chữ.

“Câm miệng!”

Câu nói của ông ta khiến cho Vương Minh Minh sợ hết hồn, bình thường đại sư huynh luôn xem anh ta như người nhà, đây là lần đầu tiên chửi mắng anh ta như thế này.

Sau khi im lặng một chốc, Sở Vĩnh Du mới lên tiếng.

“Sau khi trở về nhớ kể rõ đầu đuôi cho sư phụ của ông nghe, Vương Quả bị tôi giết đấy, ông ta cũng đáng chết lắm, nể tình ông biết điều, phải làm sao ông cũng biết rồi. Nhưng nhớ cho kỹ đây, nếu như còn dám đến gây chuyện thì đừng trách tôi diệt cả tông phái của ông.”

Sau khi nói dứt lời, Sở Vĩnh Du quay lưng bỏ đi, Vương Minh Minh không dám hó hé tiếng nào, bởi vì người đàn ông trung niên ấy vẫn đang nhìn anh ta chăm chú với ánh mắt cảnh cáo, đại ý là mày nói thử xem xem.

Sự im lặng quái dị ấy kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc ngươi đàn ông trung niên ấy mới thở phào.

“Suýt nữa thì cậu đã hại chết tôi rồi!”

Ánh mắt Vương Minh Minh đong đầy vẻ ngạc nhiên, anh ta không hiểu chuyện này là thế nào, nhất là từ lúc đại sư huynh đến đây, cách nói năng cùng với làm việc của ông ta khác hẳn với tưởng tượng của anh ta.”

“Đại sư huynh, anh…anh đừng hù em, em cảm thấy anh lạ lắm.”

Bây giờ mồ hôi lạnh đã vã ra khắp lưng của người đàn ông trung niên, dù gì ban nãy ông ta đã bước qua Quỷ Môn Quan rồi.

“Cậu muốn báo thù, chẳng phải nói là một tên ất ơ Kim Đào sao? Tại sao nó quen biết với tuyệt thế cao thủ cỡ này hả?”

Vương Minh Minh đau đầu.

“Đại sư huynh, em không biết anh đang nói cái gì nữa, chẳng phải thằng đó chỉ là Tiên Thiên võ giả thôi à? Anh chưa đánh mà cảm thấy mình đánh không lại sao?”

Tiên Thiên võ giả? Người đàn ông trung niên cười khổ.

“Nếu chỉ là Tiên Thiên võ giả thôi thì tôi đã ra tay từ sớm rồi, còn cần phải nghe cậu nói xàm sao? Cậu ta giống như sư phụ vậy, đều là Võ Vương, bởi thế cậu phải biết rằng hồi nãy xém tí nữa là chúng ta xong đời rồi, nếu như người ta ra tay thì chỉ cần dùng đến ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết chúng ta đấy.”

Cái gì!

Vương Minh Minh trố mắt, làn sóng sợ hãi dâng trào trong lòng anh ta giống như lần đầu tiên gặp sư phụ vậy, sư phụ cũng từng nói thế với anh ta.

“Cậu là người duy nhất tôi từng gặp có thiên phú võ học như thế, bằng lòng nhận tôi làm thầy không? Rồi sẽ có một ngày cậu trở thành Võ Vương như tôi vậy, đứung trên đỉnh tháp chữ vàng của nước R.”

Bây giờ, không ngờ đại sư huynh lại nói với anh ta Sở Vĩnh Du cũng là Võ Vương? Làm cho anh ta không tài nào chấp nhận nổi.

“Được rồi, theo tôi về tường thuật rõ ràng cho sư phụ nghe, sức tàn phá của Võ Vương rất đáng sợ, nếu như cậu thật sự giết Kim Đào thì có thể sư phụ không bị gì nhưng chúng ta sẽ bị cậu ta giết sạch.”

Vương Minh Minh đã bình tĩnh trở lại, anh ta không nói gì nhưng vẻ mặt rất âm u, sư phụ yêu thương mình như thế, chắc chắn sẽ không làm lơ mối thù giết ba của mình, cứ đợi đấy mà xem!

Sau khi Sở Vĩnh Du về đến nhà, Đồng Ý Yên đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi.”

“Vĩnh Du, còn nhớ khu núi nghèo được công ty bất động Hoa Thiên tài trợ lần trước không?”

Sở Vĩnh Du gật gật đâu, anh ngồi xuống cạnh Đồng Ý Yên.

“Đương nhiên là nhớ.”

Khi ấy bọn họ định đi ba ngày nhưng vì đủ thứ chuyện mà phải gác lại.

“Em cảm thấy ngày mai mình nên đi một chuyến, sáng mai em đi mua đồng hồ với anh trước, cứ quên chuyện này mãi thôi, rồi sau đó chúng ta lên máy bay đi một chuyến nhé, em cũng muốn ra ngoài thư thả đầu óc.”

“Ừ, anh đi cùng em.”

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Sở Vĩnh Du cùng Đồng Ý Yên ra khỏi nhà, vốn dĩ định dẫn Hữu Hữu đi chung nhưng cân nhắc đi cân nhắc lại một hồi, cuối cùng bọn họ cũng đành thôi.

Nhưng con bé cũng rất ngoan ngoãn, không hề khóc quấy, trông giống hệt như người lớn vậy, chỉ dặn bọn họ chú ý an toàn, khiến cho người khác dở khóc dở cười, nhất là Sở Vĩnh Du bảo chừng nào về sẽ mua quà về cho Hữu Hữu, con bé hết sức vui vẻ.

Lúc đến trung tâm mua sắm gần với biển mây mù, vừa bước vào cửa Đông đã nhìn thấy một gian hàng bán đồng hồ, bên trong trưng bày hàng loạt các nhãn hiệu xa hoa như Vacheron Constantin, Patek Philippe.

Sau khi hai người bọn họ bước vào, một người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy.

“Chủ tịch Đồng, cô đến lấy đồng hồ sao?”

Vừa mới nói dứt lời, Sở Vĩnh Du nhìn Đồng Ý Yên với vẻ ngạc nhiên, cô cười mỉm.

“Em đã đặt trước niềm vui bất ngờ cho anh rồi đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK