CHƯƠNG 94: CÁ MÈ MỘT LỨA
Quán bar Thanh phong, sau khi Sở Vĩnh Du đến nơi, Ngu Thư Di dường như đã chờ sẵn ở cửa vội vàng lao lên.
“Cuối cùng cậu cũng đã đến!”
Sở Vĩnh Du chỉ chỉ vào quán bar.
“Còn ở bên trong không?”
“Có, đang ngồi một mình ở ngay chỗ quầy bar, nhưng tôi quan sát một hồi lâu thấy dường như cậu ta có quen biết với ông chủ, hai người nói chuyện với nhau rất lâu.”
Quen biết với Trương Nhí? Trong lòng Sở Vĩnh Du cũng không có bao nhiêu hy vọng, dù sao Trương Nhí đã dành phần lớn tuổi trẻ để đi theo Lục Côn ở tỉnh, không thể quen biết với Tỉnh Vu Dịch được, hơn nữa Tỉnh Vu Dịch cũng không thể nào sống ở tỉnh.
Nhưng đã tới đây, nếu không đi xác nhận một chút, sao Sở Vĩnh Du có cam tâm.
Ngu Thư Di đi theo phía sau, trong lòng cũng rất bất ổn, cô ta cũng không cố ý nhưng quả thật là người này quá giống với Tỉnh Vu Dịch.
Chỗ quầy bar, một bóng người đang ngồi, qua động tác ngửa đầu đó có thể thấy được, tần suất uống rượu rất cao, từ lúc Sở Vĩnh Du đi qua người này đã uống hết ba cốc, bên cạnh còn có thêm một chai bia đã trống không.
Ngồi ở bên cạnh, Sở Vĩnh Du cũng không hề lên tiếng mà chỉ đánh giá một bên sườn mặt của người thanh niên này.
Cho dù đã vài năm không gặp nhưng dáng vẻ của Tỉnh Vu Dịch hồi cấp ba đã sớm khắc thật sâu trong lòng của anh, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hơn nữa chỉ cần một người không phẫu thuật thẩm mỹ thì đường nét và các đặc điểm trên khuôn mặt cũng sẽ không xảy ra thay đổi quá lớn.
Chỉ có một bên mặt này, Sở Vĩnh Du đã hơi có chút thất thần, đúng như Ngu Thư Di nói, rất giống Tỉnh Vu Dịch.
Dường như cảm nhận được có người đang đánh giá mình, người thanh niên chậm rãi quay đầu lại, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt của Sở Vĩnh Du, bốn mắt nhìn nhau.
Loảng xoảng!
Chai bia trong tay rơi xuống, trong một thời gian ngắn ánh mắt của người thanh niên đã thay đổi rất nhiều.
Khoảnh khắc tiếp theo, thế mà anh ta lại định quay người đi, nhưng lại bị Sở Vĩnh Du kéo một cánh tay lại.
“Vu Dịch, đúng là cậu rồi.”
Thực sự gặp được Tỉnh Vu Dịch, trong lòng Sở Vĩnh Du hoàn toàn bình tĩnh lại, không ai có thể trải nghiệm cảm nhận của anh giờ phút này, người bạn tốt vốn đã phải chết bây giờ lại vẫn còn sống.
“Anh… Anh nhận lầm người rồi.”
Người thanh niên vùng vẫy tượng trưng hai lần, nhìn thấy Sở Vĩnh Du hoàn toàn không có ý định buông tay ra, anh ta cắn răng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Vĩnh Du, gào thét lên.
“Con mẹ nó anh buông tay ra! Anh là ai vậy?”
Ngu Thư Di ở bên cạnh che miệng, nếu Sở Vĩnh Du đã nhận ra thì chắc chắn người kia chính là Tỉnh Vu Dịch không thể sai được, nhưng vì sao khi đối mặt với người bạn thân nhất một thời này, anh ta… lại có thái độ như vậy?
“Vu Dịch, tôi là Sở Vĩnh Du, vì sao cậu lại không dám nhận tôi, vì sao phải trốn tránh?”
Nghe nói như thế, đột nhiên người thanh niên cầm chai bia không trên bàn lên, chỉ vào Sở Vĩnh Du lần nữa uy hiếp nói.
“Ông đây cảnh cáo anh, con mẹ nó nếu anh không buông tay thì đừng trách tôi không khách sáo. ”
Một nhân viên phục vụ vừa đi tới, thấy cảnh này, liền vội vàng hướng chạy tới báo cho ông chủ.
“Ông chủ, không xong rồi, người bạn kia của ông sắp đánh nhau với người ta rồi.”
Trương Nhí đang thao tác cái gì đó trên máy tính, nghe nói như thế liền đứng dậy đi ra ngoài, sắc mặt một mảnh tái xanh.
“Người nào không có mắt lại dám động vào bạn của Trương Nhí tôi vậy!”
Ra đến bên ngoài, trong con mắt chiếu rọi dáng vẻ hai người sắp đánh nhau kia một cách rõ ràng, Trương Nhí ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Sở… Anh Sở, sao lại là anh?
Sững sờ một lúc, bên kia người thanh niên thấy Sở Vĩnh Du vẫn không chịu buông tay, thế mà thật sự đập cái chai lên đầu anh.
Ngu Thư Di bị dọa sợ, cầm khăn tay chạy tới lau cho Sở Vĩnh Du, đồng thời quát lên với Tỉnh Vu Dịch.
“Tỉnh Vu Dịch! Cậu điên rồi à? Cậu ấy là Sở Vĩnh Du, chẳng lẽ cậu mất trí nhớ rồi?”
Lúc này, tay phải Sở Vĩnh Du buông ra, người thanh niên kia để lại một ánh mắt cực kỳ phức tạp, sau đó đi ra khỏi quán bar như chạy trốn.
“Vĩnh Du! Chắc chắn là cậu nhận lầm người rồi, tên điên kia sao có thể là Tỉnh Vu Dịch.”
Sở Vĩnh Du lại cười, cười rất vui vẻ.
“Ha ha! Không, chính là Vu Dịch, chắc chắn không sai được, Thư Di, tôi thật sự rất vui, Vu Dịch còn sống, hơn nữa còn mạnh khỏe như vậy, tôi thật sự rất rất vui.”
“Trương Nhí, mang rượu lên cho tôi!”
Trương Nhí vẫn còn đang do dự không biết có nên tiến lên hay không, nghe vậy đáp một tiếng rồi vội vàng ôm một thùng bia tới.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du uống một lúc hết ba chai bia, Ngu Thư Di trợn tròn mắt.
“Này! Thật sự đúng là Tỉnh Vu Dịch à? Vậy tại sao cậu ta lại đối xử với cậu như vậy, còn… Còn đập cậu bằng chai bia nữa, không thể nào nói nổi mà.”
“Tôi… Có lẽ là tôi biết lý do.”
Đột nhiên, Trương Nhí nhỏ giọng mở miệng, Sở Vĩnh Du trừng mắt liếc, phun ra một chữ.
“Ngồi.”
Sau khi Trương Nhí ngồi xuống, nuốt xuống một ngụm nước bọt, thận trọng bắt đầu kể chuyện.
“Tôi quen biết với Tỉnh Vu Dịch vào ba năm trước đây, khi đó tôi còn đi theo Lục Côn ở tỉnh thành, có một lần đi ngang qua một con ngõ nhỏ, Tỉnh Vu Dịch đang bị năm tên xã hội đen đánh, một người trong đó còn rút ra một thanh đao dài định cắt hết gân tay gân chân của Tỉnh Vu Dịch, khiến anh ta trở thành tàn phế, tôi thực sự không nhìn được nên đã ra tay, từ đó về sau, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ cùng người em Tỉnh Vu Dịch này đi uống vài chén, tôi có thể cảm nhận được, anh ta là một người lương thiện.”
Khóe miệng Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng cong lên, đưa một bình rượu cho Trương Nhí.
“Từ hôm nay trở đi, Trương Nhí ông chính là anh em của Sở Vĩnh Du tôi, sau này chuyện của ông cũng chính là chuyện của tôi, được không!”
Hả? Trương Nhí trợn tròn mắt, lập tức ngây ngẩn cả người, đây chính là Sở Vĩnh Du đấy, có thể trở thành anh em của anh quả thực là phúc phận đã tu luyện từ tám đời.
“Được! Cảm ơn anh Sở, tôi đồng ý.”
Lau bia ở khóe miệng, Trương Nhí cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sở Vĩnh Du, tiếp tục nói.
“Không ngờ anh Sở đây với Tỉnh Vu Dịch lại là anh em, thế giới này, có đôi khi thật quá nhỏ.”
Bộp!
Đúng lúc này, Ngu Thư Di hết sức bất mãn đánh một cái lên trên cánh tay tráng kiện của Trương Nhí.
“Này! Ông có thể nói vào chuyện chính được không? Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa, ông còn ở đó cảm khái cái gì nữa chứ.”
Trương Nhí xấu hổ, vội vàng nói.
“Đúng đúng, Tỉnh Vu Dịch ba năm trước đây, chính là trước khi tôi cứu được anh ta hai tháng, anh ta đã trở thành con rể của nhà họ Lư ở tỉnh, cưới Lư Oánh con gái của ông ba nhà họ Lư Lư Văn Diệu, tôi nghĩ nguyên nhân anh ta không dám nhận anh Sở chính là vì sợ liên lụy tới anh.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày lại, trong lúc nhất thời trong lòng cảm khái vạn phần, một lát sau lại biến thành tự giễu cười một tiếng.
“Tôi và Vu Dịch thật đúng là anh em, đều tới ở rể tại nhà của người khác.”
Ngu Thư Di ở bên cạnh cũng cảm thấy hơi buồn cười, Trương Nhí còn phun cả ngụm bia ra ngoài, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Anh Sở là một nhân vật trâu bò như vậy thế mà lại đi ở rể? Mẹ kiếp, ngôi miếu kia phải lớn như thế nào thì mới có thể chứa được một ông phật như vậy chứ.
Suy nghĩ xẹt qua, đột nhiên lại thấy Sở Vĩnh Du lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, lập tức khiến ông ta giật mình một cái.
“Lý do Vu Dịch không dám nhận tôi có liên quan tới chuyện ở rể?”
Trương Nhí thận trọng gật đầu.
“Đúng vậy, Lư Oánh vợ anh ta từng nói Tỉnh Vu Dịch chính là một con chó mà cô ta nuôi, chó thì không xứng được có bạn bè, cho dù là có thì cũng đều là chó hoang, cô ta sẽ tự tay đánh chết con chó hoang đó.”