CHƯƠNG 273: MỘT VỊ THẦN CHIẾN ĐẤU VỚI BA NGƯỜI
“Lục Hải, vây cánh cứng thật rồi.”
Thấy đám người của nhà họ Lục không ngừng đi tới gần rồi dừng bước, giọng nói của Phùng Diệu Dương rất lạnh lẽo.
“Phùng Diệu Dương, bớt cái vẻ cao cao tại thượng đi, nhà họ Phùng các người ỷ mình thế lớn, hại chết hai đứa con trai của tôi, bây giờ chú hai tôi quay về rồi, tôi đến đòi lại món nợ máu nên có, lẽ nào sai sao?”
Quả nhiên!
Nhìn ông lão có phong thái hoàn toàn khác với mọi người ở trước người Lục Hải kia, lời của Lục Hải xem như đã chứng thực suy đoán trong lòng ông ta, quả nhiên là Lục Phú Minh của nhà họ Lục đã biến mất mười mấy năm đột nhiên quay về rồi.
“Lão Lục, hưng sư vấn tội như này, ông có tra rõ nguyên do chứ?”
Lục Phú Minh hừ lạnh một tiếng.
“Lục Phú Minh tôi nếu đã đến rồi, cần nguyên do gì chứ, chẳng qua là nợ máu trả bằng máu mà thôi, kêu tên Sở Vĩnh Du đó ra đây, cậu ta chắc chính là hy vọng cuối cùng của nhà họ Phùng các người rồi nhỉ, lão phu cho các người thời gian 5 phút.”
Không có tiếp tục nói gì nữa, Phùng Diệu Dương phẩy tay, lúc này từ trong đám người có một người trung niên bước ra.
Người trung niên này chính là một trong ba vị có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm của nhà họ Phùng, một người phái đến nhà họ Phùng đã biến mất không thấy đâu, nhưng bây giờ, còn muốn chứng minh cái gì…
“Sự tồn tại của kiến hôi, cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của Tiên Thiên võ giả sao?”
Lục Phú Minh nói rồi, tay áo phất một cái, Tiên Thiên Chi Khí bạo phát, cách không đánh vào người của người trung niên kia.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, cơ thể của người trung niên bay ngược ra xa mười mấy mét, không thể tiếp tục động đậy nữa.
Một kích này, cũng là lần đầu tiên người nhà họ Lục nhìn thấy vị trưởng bối mới quay về này ra tay, ai ai cũng có cảm xúc cao trào, sĩ khí bùng lên, vốn dĩ trong lòng còn sót một ít sợ hãi đối với nhà họ Phùng, cũng hoàn toàn tan biến sạch sẽ.
“Ông hai lợi hại!”
“Chú hai quá mạnh rồi!”
“Nhà họ Phùng, các người còn không đưa tay chịu trói đi?”
Ngược lại bên phía nhà họ Phùng, đều rầu rĩ, cách không đánh người, loại cảnh tượng này chỉ ở trên phim mới có thể nhìn thấy, không ngờ tận mắt nhìn thấy trong thực tại.
“Dưới Tiên Thiên, chỉ là kiến hôi, Phùng Diệu Dương, tôi biết nhà họ Phùng các người có một số vũ khí hạng nặng, Lục Phú Minh tôi lời không hay nói luôn trước mặt, khi tôi và Sở Vĩnh Du đánh nhau, nếu như ông dám hạ lệnh dùng vũ khí hạng nặng giết người của nhà họ Lục tôi, tôi sẽ giết hết tất cả dòng chính dòng phụ của nhà họ Phùng các người, một tia huyết mạch cũng sẽ không sót lại trên thế gian này.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Phùng Diệu Dương có hơi khó coi, không hổ là con cáo già, vậy mà nghĩ tới điểm này.
“Ba, anh Sở đến rồi.”
Cuối cùng, giọng nói của Phùng Đóa vang lên, người của nhà họ Phùng vội vàng tránh sang một bên, ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn về phía Sở Vĩnh Du đang cất bước đi tới.
“Cậu chính là Sở Vĩnh Du? Hung thủ giết Lục Lâm và Lục Chấn?”
Lục Phú Minh đánh giá Sở Vĩnh Du, một cỗ uy áp càng là cách không mà tới, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt của Sở Vĩnh Du không thay đổi một chút nào, một tia cảm xúc nghiêm túc bắt đầu lan ra.
Bởi vì ông ta đã chắc chắn, Sở Vĩnh Du cũng là Tiên Thiên võ giả.
“Không sai, tôi còn cần phải nói vài lý do và nguyên nhân với ông không?”
Mỗi một Tiên Thiên võ giả, đều có lòng hướng về quốc gia, chỉ cần không có phát triển tới mức độ như Vạn Quỷ kia, hơn nữa không có trong trạng thái mất đi lý trí, quốc gia triệu tập, bình thường đều sẽ đi, cho nên Sở Vĩnh Du đương nhiên là có tâm lý nếu có thể không giết thì không giết.
Đương nhiên, là nếu như, còn phải phụ thuộc xem Lục Phú Minh quyết định như thế nào.
“Người đã chết rồi, còn nói lý do và nguyên nhân gì nữa, người nước R chúng ta, nợ máu trả bằng máu, đánh đi, để tôi xem thử thế hệ trẻ tuổi như cậu, vừa trở thành Tiên Thiên võ giả, có bao nhiêu tư cách để tự kiêu.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du hiểu rồi, Lục Phú Minh ở trong lòng anh đã là một người chết rồi, giống như những gì Bạch Ông nói, Tiên Thiên võ giả tuyệt đối không thể để chạy thoát, nếu không đến lúc mất trí, bắt đầu đánh lén người nhà của anh, vậy thật sự là không phòng được.
“Đánh, có thể, có điều ba người các ông cùng lên, tôi không có nhiều thời gian chơi cùng từng người các ông.”
Lời của Sở Vĩnh Du khiến Lục Phú Minh nhất thời có hơi sững sờ, ba người? Có ý gì? Trong số người của nhà họ Lục, chỉ có một Tiên Thiên võ giả là ông ta, ba người cùng lên? Thật sự có hơi nghe không hiểu.
“Ha ha, không hổ là mục tiêu có thể khiến tổ chức Yêu Tà chúng tôi xếp đầu bảng, vậy mà ngay cả sự tồn tại của tôi cũng có thể phát giác.”
Một giọng nói đột ngột vang lên, rõ ràng vẫn đang ở nơi rất xa, lại trong tức khắc nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên thảm cỏ, ở bên cánh trái của Sở Vĩnh Du.
“Phùng Đóa, các người lùi lại hết.”
Sở Vĩnh Du nhàn nhạt mở miệng, bọn họ còn nghi ngờ loại an ninh nghiêm ngặt này của nhà họ Phùng, phối hợp với các loại thiết kế công nghệ cao hàng đầu, từ khi nào lại để một người lẻn vào rồi, nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, người nào người nấy đều lùi vội về sau.
“Yêu Tà sao? Tổ chức này lão phu hình như có nghe nói, không ngờ Sở Vĩnh Du lại bị Yêu Tà các người nhắm vào rồi.”
Lại một giọng nói vang lên, trên thảm cỏ bên cánh phải của Sở Vĩnh Du, cũng lần nữa xuất hiện một bóng người.
Hai người đột nhiên xuất hiện này, người bên trái là một người đàn ông trung niên cao to, chiều cao khoảng 2m, mặc một chiếc áo ba lỗ sát người, cảm giác đều sắp rách toác, trong tay còn kẹp một điếu thuốc.
Mà người bên phải là một ông lão mặc đồ vừa giống đạo bào vừa giống võ phục, tóc búi lên, giống như từ cổ đại xuyên không tới.
Nhìn hai người đột ngột xuất hiện, Lục Phú minh cũng ngây ra rồi, ông ta căn bản không có cảm nhận được bất kỳ khi tức nào của hai người này.
“Các người lùi lại.”
Cho người của nhà họ Lục một tín hiệu, ánh mắt Lục Phú Minh lần nữa nhìn sang Sở Vĩnh Du, ngưng trọng hơn nhiều.
“Yêu Tà, nhà họ Lục, vậy ông là ai phái tới?”
Sở Vĩnh Du rất thích thú nhìn sang ông lão mặc đạo bào kia, sự xuất hiện của Yêu Tà, sớm nằm trong dự tính, dù sao anh không thể tha cho tổ chức Yêu Tà, Yêu Tà càng không thể tha cho anh.
“Dù sao cậu cũng là một người sắp chết rồi, nói cho cậu biết cũng không sao, tôi là được đại phu nhân của gia tộc Nam Cung phái tới, còn các người có thù oán gì, không liên quan tới lão phu, lão phu chẳng qua chỉ muốn mang đầu của cậu về mà thôi.”
Lão đạo và người đàn ông cao to kia nhìn Sở Vĩnh Du, giống như đang nhìn một người sắp chết.
Có thể phát hiện sự tồn tại của bọn họ, không đại biểu cái gì cả, bởi vì bọn họ vốn không có thu liễm khí tức của mình, Sở Vĩnh Du không phát hiện, vậy chính là sự tồn tại yếu nhất trong Tiên Thiên võ giả, phát hiện được, ngược lại còn có thể khiến bọn họ có ý động thử chơi đùa.
“Ba! Hai… hai người đột nhiên xuất hiện này, sẽ không phải cũng là Tiên Thiên võ giả chứ?”
Khóe miệng của Phùng Dương đều trở nên run rẩy, Phùng Diệu Dương cũng nuốt một nước bọt.
“Tám phần là phải rồi, tại sao cậu Sở có nhiều kẻ thù như vậy, hơn nữa đều là Tiên Thiên võ giả, giờ phải làm sao?”
Một Lục Phú Minh, ông ta đều cảm thấy Sở Vĩnh Du có thể thắng, bây giờ vậy mà lại nhiều thêm hai Tiên Thiên võ giả, giờ còn chơi thế nào được?
Không có nhìn lão đạo kia nữa, làm rõ là người nào thì Sở Vĩnh Du rõ rồi, xem ra cái chết của Trương Hằng, cô của anh ta Trương Thanh Lệ, cũng chính là đại phu nhân của gia tộc Nam Cung, là thật sự ghi nhớ mối thù này rồi.
Hai tay chắp sau lưng, tay phải từ từ chìa ra, Sở Vĩnh Du lần nữa nói ra lời nói trước đó.
“Ba người các ông, cùng lên đi.”