CHƯƠNG 403: BÓNG NGƯỜI CAO LỚN TRONG LÀN KHÓI SÚNG ĐẠN
“Tên Khôn Sát này đúng là không hỗ danh là thủ lĩnh mạnh nhất khu Tam Giác, xe tăng, máy bay trực thăng được võ trang cũng có đủ, tuy chỉ là hàng cũ bị các nước đào thải, nhưng hỏa lực thế này, cho dù là tiên thiên võ giả cũng không dám đối đầu trực diện.”
Văn Khả Hân đứng ở phía xa xem, nhìn thấy chiến trường súng đạn khắp nơi kia, không chỉ không hề sợ hãi, ngược lại ánh mắt bình tĩnh giống như đang xem phim điện ảnh.
Chú Cửu đứng bên cạnh khẽ gật đầu.
“Năm chiếc trực thăng được võ trang, nếu đối đầu trực diện, tiên thiên võ giả không chết cũng bị thương nặng, phải xem lần này Sở Vĩnh Du làm như thế nào, một khi đã cử động thì máy thứ đó muốn bắn trúng tiên thiên võ giả cũng rất khó.”
Ngay lúc Văn Khả Hân cũng cho rằng Sở Vĩnh Du sẽ tránh đi việc giết những viện binh cắp dưới của Khôn Sát, đột nhiên, chuyện không thể nào tưởng tượng nỗi đã xảy ra.
Chỉ thấy Sở Vĩnh Du đột nhiên dậm mạnh chân, mắt thường có thể thấy được, phần nóc của chiếc xe tăng đang bốc khói dưới chân anh lún xuống.
Sở Vĩnh Du bay lên trời, nhảy rất cao, càng khoa trương hơn là, khi cơ thể anh chuyển động, năm trái lựu đạn cũng đã xuất hiện ở khoảng không ngay trước mặt anh.
Ngay sau đó, anh chuyền động cơ thể, quét ngang chân phải, năm trái lưu đạn đều bị đá văng ra, giống như gặp được một sức mạnh cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại có sức đẩy lại vô cùng mạnh mẽ bắn vèo vèo ra ngoài, giống như được gắn thêm mắt, bắn về phía năm chiếc trực thăng được võ trang.
Đùng!
Sở Vĩnh Du hành động rất mạnh, liền mạch lưu loát, lúc lưu đạn bay ra, đạn đạo mini do năm chiếc trực thăng bắn ra mới bắn trúng chiếc xe tăng bên dưới, tiếng nỗ kinh thiên động địa lập tức vang lên, lửa phừng lên trời cao, nhưng lúc đến gần Sở Vĩnh Du thì lại co rụt lại.
Người trên năm chiếc trực thăng còn đang cầm súng máy hạng nặng bắn phá, ngọn lửa tạo thành một võng hỏa lực rõ ràng ở giữa không trung, bọn họ cũng lộ ra nụ cười thắng lợi đầy dữ tợn.
Cho dù anh có mạnh cỡ nào, chỉ cần anh không biết bay, không lên trời được thì chỉ có thể chịu đòn một cách bị động, cũng không tin là năm cây súng máy có thể bắn xuyên qua xe tăng mà còn không giết chết được anh?
Nhưng mới nâng họng súng lên được một nửa, gần như là cùng một lúc, cửa số thủy tinh của năm chiếc trực thăng đều vỡ toang, một trái lưu đạn rơi vào bên trong.
Không kịp làm ra bắt cứ phản ứng nào, đầu óc chỉ kịp phát ra chút chán chường ngắn ngủi, năm chiếc trực thăng võ trang đã bị vùi trong tai nạn, rơi mạnh xuống đất.
Hơn phân nửa những viện binh cầm đủ loại súng ống đến tiếp viện đều bị máy bay trực thăng đang cháy hừng hực rơi xuống đè chết ngay tại chỗ.
Đợi đến khi Sở Vĩnh Du rơi xuống đất lần nữa, một tay cầm AK47, tay còn lại cầm súng ống thu hoạch mạng người còn sót lại, chú Cửu bên kia đã vỗ tay.
“Xuất sắc! Đúng là quá xuất sắc, dân thành phố biết cách chơi thật.”
Văn Khả Hân vừa mới bị bóng người bay lên trời cao hắp dẫn cũng phải bật cười vì những lời này.
*Chú Cửu, hiếm khi thấy chú nói đùa đó.”
Chú Cửu mỉm cười nói.
“Sự hùng mạnh của một quốc gia luôn dựa vào vũ khí nóng để đe dọa, võ giả dù sao cũng chỉ là đơn binh tác chiến, hôm nay, tôi thật sự mở mang biết được tiên thiên võ giả kết hợp với súng ống sẽ kinh khủng đến mức nào, đúng là một chiếc xe tăng hình người Nói đến đây, chú Cửu nhìn Văn Khả Hân, trịnh trọng nói.
“Tôi từng nghe ông chủ nói, quốc gia đã nghiên cứu súng Võ Đầu chuyên dùng cho võ giả, có được loại súng này là có thể nhẹ nhàng giết chết được người có chiến lực mạnh nhát trong võ giả Cửu phẩm, cô có tưởng tượng được không? Nếu loại súng Võ Đấu này rơi vào tay tiên thiên võ giả có thực lực cao cường lại có tài bắn súng như Sở Vĩnh Du, sức chiến đấu sẽ tăng gấp máy lần chứ.”
Văn Khả Hân gật đầu, lại nhìn về phía bóng dáng cao lớn đứng ở nơi xa.
“Đúng vậy, Sở Vĩnh Du chẳng những có tài bắn súng, ở trên chiến trường còn đoán trước và nắm bắt thời cơ vô cùng chính xác, xem ra, anh ta chắc chắn đã dẫn binh đánh giặc, hình như tôi đã đoán được một chút về thân phận rồi, đi thôi, động tĩnh lớn thế này, chắc anh ba của tôi cũng đã đến rồi.
Trong địa bàn của Khôn Sát, bây giờ không còn bóng người nào ngoan cố chống lại nữa, chỉ cần là người dám nỗ súng ngăn cản trước mặt Sở Vĩnh Du, bây giờ đều đã biến thành xác chết.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, có một bóng người đi ra từ trong ngọn lửa, mang giày xăng đan, mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Ghê gớm! Đúng là ghê gớm thật, chẳng trách chưa đến một ngày mà lại có thêm một người đến, anh cũng khác người thật, máy người khác đều lén đi vào, anh lại quậy ầm lên, giết sạch 70-80% người của Khôn Sát.”
Người thanh niên nói chuyện, ở phía sau, Sài Tân Quân và Khôn Sát cũng run rầy đi theo.
Tuy bọn họ có cảm giác muốn tè trong quần trước lực sát thương của Sở Vĩnh Du, nhưng chỉ cần là một người thì chắc chắn không phải là đối thủ của Ngài Số 3, cũng không quá lo lắng.
Sở Vĩnh Du đã xem qua những hồ sơ có liên quan lập tức xác định hai người ở phía sau là Sài Tân Quân và Khôn Sát, lập tức nói.
“Sài Tân Quân, Khôn Sát! Hai người dám can đảm vươn đôi tay dơ bản về phía quốc gia của tôi, bây giờ tôi phán hai người tội chết, lập tức chấp hành!”
Vừa nói dứt lời, Sở Vĩnh Du cử động hai tay, AK47 và súng ngắm đồng thời lóe lên ánh lửa.
Chỉ trong nháy mắt, AK bắn ra mười lăm phát đạn, súng ngắm bắn bốn phát.
Địa Sát Số 3 đứng bên kia cười khẩy, cơ thể hơi nhúc nhích rồi quay trở về vị trí cũ lần nữa, mở hai tay ra, viên đạn lần lượt rơi xuống đất.
“Ha ha! Người tôi muốn bảo vệ, anh giết được…”
Phụt phụt!
Hai tiếng vang ngắt lời anh, trán Sài Tân Quân và Khôn Sát xuắt hiện hai lỗ máu ngã xuống đắt.
Địa Sát Số 3 tức muốn phát điên, viên đạn kia rõ ràng là được bắn từ sau đầu hai người, này… những viên đạn mà anh bắt được thì ra đều chỉ là mồi, tài bắn súng của người này thật sự quá đáng sợ.
“Sở Vĩnh Du tôi đã phán tử hình cho ai thì sẽ không bao giờ hoãn thời hạn chấp hành lại.”
Nghe câu nói này, Địa Sát Số 3 sửng sốt, sau đó lại cười.
“Chẳng trách nhìn mặt anh tôi lại cảm thấy hơi quen, thì ra anh là Sở Vĩnh Du, thú vị, không ngờ tủy ý chấp hành một nhiệm vụ nhàm chán, không ngờ còn thu hoạch được một người có tên trong bảng Yêu Tà của chúng tôi, không tệ, không tệ.”
Sở Vĩnh Du quăng hai cây súng xuống, từ từ đi về phía Địa Sát Số 3, ánh mắt đã hơi thay đổi.
“Anh là Địa Sát hay là Tà Tính?”
“Tôi là Địa Sát Số 3, đừng tưởng giết được tên vô dụng Địa Sát Số 36 là anh có thể khinh thường Địa Sát chúng tôi, hôm nay tôi sẽ làm anh cảm nhận rõ ràng Địa Sát trong tổ chức Yêu Tà là người kinh khủng đến mức nào.”
Nếu đã biết được Địa Sát Số 36, cho dù là địa bàn Yêu Tà mà đến cả Địa Sát số 1 cũng không biết được, hay là tung tích của Yêu Tôn, như vậy, trong lòng Sở Vĩnh Du chỉ có duy nhất một chữ.
“Giết.”