Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 361: PHẦN LƯƠNG THIỆN KIA.

Sự xuất hiện của giọng nói này, những khách hàng khác và nhân viên trong quán cà phê đã đều ngắt xỉu.

Mà Sở Vĩnh Du, cứ nhìn người đến đang từng bước từng bước đi về phía này, hơn nữa, ánh mắt của anh vô cùng phức tạp.

Kéo một chiếc ghế ngồi xuống, giọng nói có chút đùa cọt.

“Vĩnh Du, vốn dĩ tôi không định gặp cậu sớm như vậy.”

“Vu Dịch…”

Sở Vĩnh Du lắm bẩm, không sai, người đột nhiên xuất hiện chính là người anh em tốt nhát của anh, Vu Dịch, Tỉnh Vu Dịch đã sống lại.

“Anh….”

Bạch Hinh Vũ đang muốn nói thì Tỉnh Vu Dịch lại làm một động tác không được lên tiếng, dọa Bạch Hinh Vũ lập tức ngậm miệng lại.

Sau đó, Tỉnh Vu Dịch vắt chéo hai chân, cứ nhìn Sở Vĩnh Du như vậy.

“Vĩnh Du, tôi đã sống lại, cậu nhìn thấy tôi không nên có một sự vui mừng vô cùng điên cuồng sao? Tại sao lại là dáng vẻ mày chau mặt ủ như vậy, thế nào? Không hi vọng người anh em của cậu sống lại một lần nữa?”

Sở Vĩnh Du cũng nhìn Tỉnh Vu Dịch, cách nói của Thanh Mai cuối cùng cũng được kiểm chứng.

Người anh em trước mặt lúc này, ánh mắt khác lạ, biểu cảm tùy hứng, hoàn toàn không liên hệ được với Tỉnh Vu Dịch trước kia, thật sự chính là hai người, đồng thời, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bóng lưng của kẻ tấn công và giết chết đội xe của nhà họ Lâm lại quen thuộc như vậy, chính là người anh em trước mặt làm.

*Vu Dịch, tại sao biến thành như thế này?”

Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, Tỉnh Vu Dịch cầm cốc cà phê của Bạch Hinh Vũ lên, một hơi uống cạn, xòe hai tay ra nói.

“Biến thành như thế nào? Bây giờ như thế này không tốt sao? Haha, hoàn toàn trái ngược, tôi vô cùng thích dáng vẻ hiện tại, thật đó, tôi cảm thấy trước đây tôi đều sống một cách lãng phí, không đáng giá, tôi của hiện tại mới là tôi chân chính, Thần Cổ chỉ là giải phóng thiên tính của tôi mà thôi.”

Sở Vĩnh Du bắt đầu cảm thấy có chút đau lòng, anh đang hoài nghỉ, lúc đó làm như vậy rốt cuộc là có đúng không.

“Tại sao phải đuổi Thanh Mai đi? Tại sao phải đánh lén đội xe của nhà họ Lâm, một nhân chứng sống cũng không để lại?”

Tỉnh Vu Dịch lắc lắc ngón tay, không ngừng đập vào miệng.

“Chậc chậc! Người anh em, trước đây cậu cũng là kiểu nổi tiếng dứt khoát, sao bây giờ lại dài dòng, một lúc mà nhiều câu hỏi như vậy, bỏ đi, ai bảo chúng ta là anh em tốt chứ, tôi đương nhiên phải thành thật trả lời, nghe rõ nhé.”

Nói xong, chiếc ghế còn hơi nhắc về phía trước.

“Vấn đề thứ nhát, tại sao phải đuổi Thanh Mai đi? Cậu không cảm thầy nực cười sao? Thanh Mai đã ngủ với tôi rồi, mỗi chỗ trên cơ thể cô ta tôi đều đã nắm rõ, không có bất kỳ cảm giác tươi mới nào, không đuổi cô ta đi, tôi không thành kẻ ngốc rồi.”

“Còn về vấn đề thứ hai, đó chính là yêu cầu của Bạch Hinh Vũ, hình như cũng muốn cứu anh một mạng đúng không, lẽ nào tôi làm sai cái gì sao?”

Gần như ngay sau khi giọng nói vừa rơi xuống, Bạch Hinh Vũ đã thanh minh.

“Không, không! Tôi chỉ bảo anh đi cảnh cáo nhà họ Lâm một chút, không cần truy cứu cái chết của Lâm Văn Kiệt nữa, tôi…tôi không bảo anh giết chết bọn họ.”

Tỉnh Vu Dịch cười.

“Đúng là một người phụ nữ đáng yêu, cảnh cáo? Cảnh cáo như thế nào là có hiệu quả nhất, đương nhiên là chết rồi, cô thật sự rất ngu ngốc, nhưng tôi thích.”

Sở Vĩnh Du cũng cầm cốc cà phê trước mặt lên, cho dù lúc nãy đã thêm đường, nhưng lúc này uống trong miệng cũng là vị đắng không nói ra được.

“Vu Dịch, Bạch Hinh Vũ tôi sẽ không để cậu đưa đi, ngoài ra, cậu cũng không thể đi, tôi sẽ tìm cho cậu một nhà tù có hoàn cảnh không tôi, trải qua quãng đời còn lại.

Khẽ lắc đầu, Tỉnh Vu Dịch lên tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng.

“Người anh em, không phải tôi tự đại, bây giờ cậu không phải là đối thủ của tôi, có thể nói, trong số Tiên Thiên võ giả không có ai là đối thủ của tôi, cậu thật sự cho rằng thứ đồ chơi kia được gọi là Thần Cổ có tiếng mà không có miếng sao? Bạch Hinh Vũ tôi nhát định phải đưa đi, tôi đến Kim Cảng có thể gặp được Bạch Hinh Vũ cũng xem như là chuyện mà vận mệnh đã an bài, hiểu không? Như vậy, vẫn là câu nói từ đầu kia, đừng ép tôi giết cậu.”

Vùi Một hơi thở lan rộng ra, cơ thể của Tỉnh Vu Dịch trực tiếp từ tắm kính phía bên của quán cà phê đập vỡ đi ra.

Liên tiếp lùi lại mấy bước sau khi đứng vững, trên mặt Tỉnh Vu Dịch không có bắt kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại là một sự tiếc nuối.

“Cậu thật sự định ra tay sao, vậy Sở Vĩnh Du, đừng trách tôi không nễ tình anh em trước đây, vốn dĩ, nếu như cậu không làm như vậy, có thể cùng tôi đi đồng mưu sự nghiệp vĩ đại, đến lúc đó, cả thế giới đều là của anh em chúng ta.”

Sở Vĩnh Du từ từ đi ra, không có bắt kỳ lời nói dư thừa nào, sát khí dâng trào, trực tiếp bao phủ lấy Tỉnh Vu Dịch.

Uh? Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ như vậy, sắc mặt Tỉnh Vu Dịch hơi thay đổi, quanh người đột nhiên có một luồng sáng màu xanh mờ nhạt lóe lên “Loại sát khí này, Vĩnh Du, xem ra cậu cũng có gặp gỡ của mình, chả trách lại dám ra tay với tôi? Nhưng, cậu không thể thay đổi được cục diện đâu.”

Hồng Ngải đang đợi bên ngoài quán cà phê, nhìn thấy cảnh này, có chút kinh ngạc, lại còn có người dám đơn thương độc mã đấu với Sở Vĩnh Du, e không phải điên rồi đấy chứ.

Lúc Tỉnh Vu Dịch định ra tay, đột nhiên cau mày, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được sát khí đáng sợ mà Sở Vĩnh Du phóng ra, đang ăn mòn lớp vỏ bảo vệ mà anh ta hấp thụ Thần Cổ mới có thể phát ra, theo tốc độ hiện tại, nhiều nhát không đến một phút, sẽ phá vỡ.

Mà Sở Vĩnh Du vẫn đứng nguyên tại chỗ, sở dĩ không ra tay, không phải là vì không nhẫn tâm mà là ở đây quá sầm uất, xung quanh còn có người đi đường, thật sự đánh nhau, sẽ làm hại đến rất nhiều người vô tội, như vậy, để sát khí trói buộc Tỉnh Vu Dịch mới là kết quả tốt nhát.

“Cậu, mẹ nó cũng thật lương thiện nha Sở Vĩnh Du, chuyện hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, lần sau gặp tôi sẽ tự tay giết chết cậu, người anh em của tôi.”

Sau khi lời nói của Tỉnh Vu Dịch rơi xuống, hai chân của anh ta đột nhiên giãm mạnh lên mặt đắt.

Am!

Một tiếng nổ đồng bộ vang lên, mặt đất nứt ra, vết nứt lan nhanh, hướng thẳng về phía hai chiếc xe bus hai tầng đang chạy qua.

Không hay rồi!

Sở Vĩnh Du lập tức di chuyển, đồng thời nói với Hồng Ngải ở bên kia.

“Bên trái giao cho cậu!”

Vừa dứt lời, hai chiếc xe bus hai tầng đã bị một lực cực lớn từ bên dưới truyền đến bay lên đến tận trời, cách mặt đất ít nhất 10 mét, nếu như cứ như này mà rơi xuống, người trên hai chiếc xe bus kia chắc chắn sẽ chết hết.

Sở Vĩnh Du đột nhiên nhảy lên, đưa tay ra nắm lấy chiếc xe bus, bên kia mặc dù Hồng Ngải phản ứng chậm, nhưng cũng có thực lực mạnh tương đương với Tiên Thiên võ giả, cũng bắt được chiếc xe bus hai tầng còn lại.

Sau khi tất cả đều bình an vô sự, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Bạch Hinh Vũ vẫn còn đứng trong quán cà phê, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, mà Tỉnh Vu Dịch đã biến mắt.

Cảnh tượng bất ngờ này đã khiến những người qua đường sững sờ, thậm chí có một số người còn không biết lúc nãy xảy ra chuyện gì, bây giờ vẫn ở trong trạng thái mơ hồ.

“Anh Sở, công việc khắc phục hậu quả còn lại, nhà họ Hồng chúng tôi sẽ phái người đi xử lý.”

Hồng Ngải đi qua, sau khi nói xong, Sở Vĩnh Du gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Bạch Hinh Vũ, cuối cùng vẫn hỏi.

“Có thể nói với tôi tại sao cậu ta lại muốn đưa cô đi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK