Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 376: BIÊN MẤT MÃI MÃI

Lục Côn vén một góc của chiếc rèm cửa sổ lên nhìn, trong phút chốc linh hồn đều sắp bay mát vì bị dọa Sợ.

Chỉ thấy hơn hai mươi người xông vào, tay cầm một khẩu AK, loại chuyện này ở trong thành phố, gần như không nhìn thấy được.

Một người đàn ông cầm đầu, trên đầu tết nhiều bím nhỏ, trông khoảng gần 40 tuổi, tay phải cầm một khẩu súng, lúc này mắng chửi xong, còn bắn hai phát súng lên nóc nhà, thật sự là ngang ngược tới mức không thể tưởng tượng.

“Bác sĩ Vương, chỗ này của các ông có cửa sau không?”

Tiếng súng vang lên, rõ ràng là đã dọa Đồng Thế Tân và Tư Phu rồi, vẫn may Hữu Hữu còn bé, lúc này trạng thái tinh thần cũng không bị ảnh hưởng nhiều, không biết súng là thứ gì, ngược lại cũng không có gì đáng ngại.

Nghe thấy lời này của Sở Vĩnh Du, bác sĩ Vương vội vàng đứng dậy nói.

“Có! Tôi cũng không ngờ Sài Khuê lại tới nhanh như vậy, chắc người lúc đó ở quanh đây, mọi người mau  từ cửa sau chạy đi, có điều ra ngoài cũng phải cần thận, cậu ta cũng có khả năng đã khống chế khu này  rồi.

Lục Côn nuốt nước bọt, nghĩ tới Báo Đốm từng nói, tên điên Sài Khuê này, ngay cả đầu của cậu ta cũng từng dùng AK chĩa vào, thật sự là không hề kiêng ky, hôm nay bản thân nếu như bị bắt, khả năng còn sống là rất rất tháp.

“Bỏ đi, tôi ra ngoài giải quyết trước rồi nói tiếp.”

Vốn muốn để ba mẹ vợ đưa Hữu Hữu đi trước, nhưng bây giờ nghe thấy Sài Khuê rất có khả năng ở bên ngoài cũng sắp xếp người, vậy thì anh không thể làm như vậy rồi, không bằng trực tiếp đi giải quyết hết, dù sao cách một căn phòng, cũng không nhìn thấy cái gì, không cần lo lắng những điều kia.

Thấy Sở Vĩnh Du thật sự định đi mở cửa ra ngoài, bác sĩ rất lo lắng.

“Không được, cậu ra ngoài sẽ bị cậu ta bắt đi, cậu ta…”

Lời còn chưa nói xong, Sở Vĩnh Du đã đi ra ngoài, Lục Côn cũng cố chấp đi theo sau.

Vừa tới đại sảnh, người thanh niên trước đó bị Lục Côn đánh lập tức chỉ.

“Anh, chính ông ta đã đánh em.”

Sài Khuê nhìn sang Lục Côn, khẽ mỉm cười.

“Lá gan không nhỏ, ngay cả người của Sài Khuê tôi cũng dám đánh, sao hả? Ông tưởng quen biết Báo Đốm thì chuyện này có thể dẹp yên sao? Ông đây cho dù là muốn nề mặt Báo Đốm, ông hỏi ông ta dám nhận hay không?”

Lục Côn không lên tiếng, bởi vì Sở Vĩnh Du ở đây, nói cái gì cũng là dư thừa.

“Rõ như ban ngày, trong thành phố, anh vậy mà dám hung hăng ngang ngược như này, tôi rất muốn biết, rốt cuộc là ai cho anh can đảm?”

Sở Vĩnh Du mở miệng, ánh mắt của Sài Khuê di chuyển sang, đánh giá một phen từ trên xuống dưới rồi mới cười lạnh nói.

“Oắt con, lớn hung hăng, bé càng hung hăng hơn, theo tôi thấy, sự hung hăng của Sài Khuê tôi cũng không bằng một nửa của các người, được rồi, nói nhảm hơi nhiều rồi, nếu đã như vậy, hai người đi theo tôi đi, còn cuối cùng có thể sống được hay không thì xem tâm trạng của tôi.”

Sài Khuê vừa dứt lời, hai mươi mấy người anh ta dẫn tới đồng loạt nhắc khẩu AK nhắm chuẩn vào Sở Vĩnh Du và Lục Côn, hơn nữa súng cũng đã lên nòng, nếu một lời không hợp thì sẽ lập tức nỗ súng.

Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu, anh bây giờ không phải suy nghĩ chuyện của Sài Khuê rồi, mà đang nghĩ, phía đội điều tra sự có đặc biệt có phải xảy ra vần đề gì không, vậy mà có thể để loại người này tồn tại trong thành phố, ngang nhiên dẫn người cầm AK chạy tới? Thật sự không thể tưởng tượng, có thể nói là khó hiểu.

Tay phải bỗng nhắc lên, nụ cười của Sài Khuê đã cứng đờ, máy móc nghiêng đầu thì nhìn thấy ngoài anh ta ra, tất cả mọi người anh ta dẫn tới vừa rồi bụp một tiếng đồng loạt ngã ra sàn, đầu óc căn bản không thể phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù là Lục Côn, cũng cảm thấy khó tin, kinh ngạc tới mức há to miệng, thật sự là một màn vừa xảy ra, quá kỷ quái rồi, Sở Vĩnh Du giống như có dị năng đặc biệt, tùy ý ngẩng đầu, hai mươi mấy người cùng lúc ngất đi.

Thực chất, đây chẳng qua là sự phóng thích một tia sát khí mỏng manh của Sở Vĩnh Du mà thôi, những người bình thường này sao có thể chống đỡ được, đây đã là Sở Vĩnh Du nương tay, nếu không phóng thích thêm một chút nữa, những người này đều chết ngay tại chỗ.

“Bảo người bên ngoài của anh giải tán hết đi.”

Sau khi Sở Vĩnh Du mở miệng, Sài Khuê bị dọa sợ rồi, vội vàng gật đầu như gà mồ thóc, đồng thời rút điện thoại ra gọi một cuộc, ngay cả súng cũng bị quăng trên sàn, so với thủ đoạn kia của Sở Vĩnh Du, súng của anh ta cảm thấy rất nực cười.

“Lục Côn, đưa người nhà của tôi về trước.”

Sau khi ngắt kết nối cuộc gọi, Sở Vĩnh Du nói xong, Lục Côn vội vàng quay lại trong phòng, sau đó dẫn Đồng Thế Tân Tư Phu đi từ cửa sau, tự nhiên không thể để Hữu Hữu nhìn thấy cảnh ở đại sảnh này được.

Sau đó, bác sĩ Vương cần thận đi ra, nhìn thấy người nằm la liệt trong đại sảnh đều là người của Sài Khuê, Sài Khuê là người có quyền phát ngôn tuyệt đối ở Phường Hồ Đồng, lúc này cơ thể run tới mức nhìn được bằng mắt thường, khiến bác sĩ Vương và trợ lý của ông ta lập tức ngần ra.

Ngồi trên chiếc ghế dài, Sở Vĩnh Du đã gửi tin cho Tường Vi, quay đầu nói với bác sĩ Vương.

“Bác sĩ Vương xin hãy yên tâm, chậm trễ chút thời gian của ông, tôi bảo đảm, từ nay về sau, con sâu làm rầu nồi canh như Sài Khuê này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa.”

Bác sĩ Vương cũng không biết nên đáp lại như nào, người thanh niên đi theo Lục Côn tới đây xem bệnh cho con gái, lắc người một cái đã trở thành sự tồn tại khủng bố ngay cả loại như Sài Khuê cũng có thể khống chế được, suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thực tế lắm.

Cứ đợi như vậy, Sài Khuê ngồi cũng không được, đứng lại cảm thầy run rẩy, anh ta tung hoành ngoài xã hội bao nhiêu năm, cảnh tượng gì chưa từng thấy, thậm chí tới khu tam giác, anh họ dẫn anh ta còn trải qua một lần chiến đầu ở phạm vi nhỏ, đạn bay vèo vèo, vỏ đạn pháo cũng nỗ vang, nhưng vào lúc này lại xuất hiện thứ anh ta hoàn toàn không thể hiểu, đối với bất kỳ một ai mà nói, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.

Trôi qua một tiếng đồng hồ, Tường Vi dẫn người của đội điều tra sự cố đặc biệt tới, trong đó còn có một người trung niên vóc người cao to, nhìn thấy Sở Vĩnh Du cũng có hơi căng thẳng.

“Đại nhân, tôi là Bao Khánh Phong đội trưởng của đội điều tra sự cố đặc biệt ở Tỉnh Thành.”

Chỉ vào Sài Khuê, Sở Vĩnh Du lạnh giọng nói.

“Đừng nói với tôi, tên Sài Khuê của Phường Hồ Đồng này, người làm đội trưởng như ông, không biết tí tỉ gì?

Bao Khánh Phong dường như sớm đã biết Sở Vĩnh Du sẽ hỏi như vậy, lập tức trầm giọng nói.

“Đại nhân, chúng tôi có thể nói chuyện sau không?”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, Bao Khánh Phong lập tức phát tay.

“Đưa tất cả mọi người đi.”

Sài Khuê đã bị dọa tới đơ người, đội trưởng của đội điều tra sự cố đặc biệt, vậy mà gọi người thanh niên này là đại nhân, còn có chuyện khoa trương hơn nữa không?

Bác sĩ Vương và trợ lý đã rất kích động, bây giờ xem ra, đoán chắc sau này sẽ không phải nhìn thấy Sài Khuê nữa, cuối cùng cũng có thể không cần nôm nớp lo sợ.

Sau khi ra ngoài, Sài Khuê bị bắt lên xe, mọi người vây xem ở đẳng xa, lũ lượt vỗ tay, từ biểu tình kích động đó có thể nhìn ra, bọn họ hận Sài Khuê nhiều cỡ nào.

Sở Vĩnh Du lên một chiếc xe Buick thương vụ, Bao Khánh Phong lên theo, sau đó lập tức mở miệng nói.

“Đại nhân, Sài Khuê không bắt, là… là có nguyên nhân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK