CHƯƠNG 475: ANH LÀ AI
Hồng Đô Linh nhìn Sở Vĩnh Du trong lòng vô cùng hoang mang, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng.
“Người quản lý đã lấy hết tất cả mọi thứ của tôi. Tôi không ngờ là anh ta sẽ lừa tôi, phản bội tôi, không chỉ có vậy tôi còn đang phải gánh một khoản nợ mấy chục tỉ, tôi đành phải dùng cách này để trả nợ.”
Sở Vĩnh Du chau mày, anh nhớ quản lý chính là người đưa Hồng Đô Linh đi lên, hai người hình như còn có quan hệ họ hàng gì đó, không ngờ một chuyện như vậy lại xảy ra, đúng là chỉ có thể nói lòng người khó đoán.
“Liêu Thông Tâm, lấy một tờ chi phiếu 15 tỷ.”
Sau khi nghe câu nói của Sở Vĩnh Du, thái độ của Liêu Thông Tâm không hề thay đổi, anh ta đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lấy tờ chi phiếu ra viết roẹt roẹt vài chữ rồi đưa cho Sở Vĩnh Du.
“Cầm lấy tờ chi phiếu này rồi rời khỏi đây đi. Sau khi trả nợ xong làm một người bình thường cũng được.”
Nhìn thấy tấm chi phiếu, trong lòng Hồng Đô Linh vô cùng cảm động, nhưng cô ta vẫn lắc đầu.
“Anh Sở, cảm ơn ý tốt của anh, tôi…”
“Cầm lấy! Cho dù thế nào cô cũng là thần tượng của vợ tôi, nếu cô ấy biết cô rơi vào tình cảnh thế này, nhất định cũng sẽ không bàng quan đứng ngoài đâu.”
Người quản lý kia vô cùng kinh ngạc, khoản tiền 15 tỷ cứ cho không như vậy sao? Chẳng trách vị khách có thẻ kim cương lại gọi người này là anh, đúng là đại gia thật sự.
Sở Vĩnh Du nói xong, anh đứng dậy nhìn về phía quản lý rồi nói.
“Hiện giờ cô ấy đã có thể rời khỏi đây được chưa? Hay là cô ấy còn ký hợp đồng gì đó với các anh.”
Người quản lý kia được nhắc nhở, vội vàng nói.
“Quý khách, đúng là Hồng Đô Linh đã ký hợp đồng, nếu cô ấy muốn đi thì phải được sự đồng ý của ông chủ chúng tôi.”
“Vậy thì anh mời ông chủ của anh tới đây một chuyến đi, để tôi nói chuyện với ông ấy, chúng ta lên tầng hai.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du dẫn đầu nhóm người đi ra ngoài trước, Tông Thanh đi ở phía sau lúc đi ngang qua chỗ người quản lý thì nói thêm.
“Ông chủ của Vân Đỉnh từ trước đến giờ đều là người vô cùng thần bí, hầu như chỉ những người có thẻ đen mới được gặp. Nhưng tôi khuyên anh một câu, tốt nhất nên bảo ông chủ của các anh tới đây một chuyến, bởi vì anh Sở của chúng tôi còn đẳng cấp hơn so với những khách hàng có thẻ đen của các anh, anh hiểu không?”
Người quản lý chần chừ lưỡng lự, nhìn về phía Hồng Đô Linh đang ngẩn người ngồi trên sofa, cầm tờ chi phiếu trong tay, cuối cùng anh ta đành cắn răng lấy điện thoại ra rồi đi ra ngoài.
Từ khí thế của Sở Vĩnh Du có thể thấy, đây nhất định không phải là một nhân vật bình thường, tốt nhất anh ta cứ thông báo một tiếng, ông chủ có đến hay không không phải là việc anh ta có thể quyết định được, ít nhất anh ta cứ làm hết chức trách nhiệm vụ của mình đã rồi tính sau.
Đẳng cấp trang trí tầng thứ hai còn cao hơn một bậc so với tầng thứ nhất, trên hành lang không còn những cô gái đứng tiếp đón nữa, hình như đây cũng tượng trưng của sự bí mật.
Đang đi, tự nhiên Sở Vĩnh Du dừng trước một cánh cửa lớn màu vàng.
“Quý khách, căn phòng này đã có người rồi.”
Sở Vĩnh Du nhìn về phía người quản lý ở phía sau rồi nói.
“Trong phòng này có người mà tôi quen, tôi có thể vào được không?”
Ba người Thượng Quan Vô Địch đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thái độ hiện giờ của anh Sở đúng là quá tốt, nếu như bình thường, anh đã xông thẳng vào trong chứ không nói nhiều lời như vậy.
Tông Thanh và Liêu Thông Tâm không hiểu nhưng Thượng Quan Vô Địch thì hiểu rất rõ, anh ta nhìn người trước mặt mình, đó là người một mình tiêu diệt nhà họ Bạch hào môn ở Vân Kinh, tạm thời chưa nói tới thân phận chiến thần Nước R của anh, chỉ riêng chuyện bên trên cũng đủ để anh tung hoành ngang dọc khắp Vân Kinh rồi.
Nhưng thái độ của Sở Vĩnh Du rất tốt, người quản lý đáp lại khách sáo.
“Quý khách, nếu thật sự là người anh quen biết, anh có thể nói tên cho tôi, để tôi vào trong hỏi thử.”
“Được, tôi là Sở Vĩnh Du.”
Người quản lý gật đầu rồi đẩy cửa bước vào bên trong căn phòng.
“Anh rể, cần gì phải phiền phức như vậy, cứ xông thẳng vào bên trong không phải là được rồi sao.”
Thượng Quan Vô Địch nói xong, Sở Vĩnh Du chỉ trừng mặt nhìn, anh ta đã lập tức cúi đầu xuống như đứa trẻ làm sai việc gì. Cảnh tượng này làm Tông Thanh rất kinh ngạc, Thượng Quan Vô Địch là cậu hai của gia tộc Thượng Quan ở Thiên Hải, vậy mà lại sợ hãi người anh rể này như vậy? Xem ra anh ta đã đánh giá rất thấp Sở Vĩnh Du.
Chẳng bao lâu người quản lí đã quay trở lại và nói.
“Xin lỗi quý khách, khách ở bên trong không quen biết anh.”
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh, Sở Vĩnh Du đi vào trong, người quản lí định ngăn cản nhưng đã bị Thượng Quan Vô Địch kéo lại.
“Anh làm việc của anh là được.”
Ở bên trong, trên bàn ăn đang có ba người, một thanh niên và hai người phụ nữ và hai người phụ nữ kia chính là Hồ Hân Hân và Bùi Hinh Vũ.
“Làm gì vậy? Mau cút ra ngoài. Chất lượng phục vụ hiện giờ của Vân Đỉnh đúng là càng ngày càng tệ.”
Người thanh niên kia để đầu đinh, dáng vẻ rất bình thường, nhưng hai lông mày lại để lộ ra sự cao ngạo khó thể che giấu được.
Người có được thẻ kim cương của Vân Đỉnh đúng là có tư cách để cao ngạo.
“Hồ Hân Hân, Bạch Hinh Vũ.”
Sở Vĩnh Du không quan tâm đến người thanh niên kia, anh chau mày nhìn hai người phụ nữ kia, cảm nhận được bọn họ có gì đó không đúng lắm.
“Anh Sở? Sao anh lại tới đây?”
Hồ Hân Hân kinh ngạc lên tiếng, cảm giác không thể tin được, không ngờ ở đây mà cũng gặp được Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở? À! Anh chính là Sở Vĩnh Du gì mà người quản lí kia vừa hỏi sao? Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, mau chóng cút khỏi đây đi, nếu không cho dù Vân Đỉnh không đụng đến anh thì tôi cũng sẽ cho anh biết thế nào là hối hận.”
Sau khi anh ta nói xong, một người đàn ông trung niên cao lớn đứng cách người thanh niên kia mấy mét bước lên trước một bước.
“Cậu là con nhà ai mà không biết lớn nhỏ vậy, anh Sở của tôi đang nói chuyện mà cậu dám xen ngang vào sao?”
Tông Thanh nhìn cậu thanh niên trước mặt rồi nói, cậu ta bật cười.
“Ồ? Hình như lâu lắm rồi không có người dám nói chuyện với Vệ Thanh Ba tôi như vậy.”
Vệ Thanh Ba? Tông Thanh chau mày.
“Cậu là con trai của Vệ Thành Công, chủ khách sạn Đại Hanh đúng không?”
Vệ Thành Công là một nhân vật truyền kỳ, rất nhiều khách sạn năm sao và trên năm sao ở Nước R đều là do ông ta mở ra, đương nhiên là rất giàu có, bởi vì ông ta mở khách sạn ở rất nhiều nơi, vậy nên có những mối quan hệ rất ghê gớm, vậy nên cho dù là gia tộc hào môn cũng phải nể mặt Vệ Thành Công ít nhiều.
“Ấy! Anh cũng có chút hiểu biết đấy nhỉ, không ngờ lại biết cả ba của tôi, còn không mau dẫn con chó nhà anh mau cút đi.”
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, quản lí dẫn theo mười mấy người nữa xông vào phòng, mặc dù khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử nhưng anh ta phải làm hết trách nhiệm của mình.
“Anh Sở, mời anh lập tức rời khỏi đây, nếu không anh đừng trách tôi không khách sạn. Nếu làm loạn ở Vân Đỉnh thì cho dù anh là ai, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Sở Vĩnh Du không quan tâm lắm, anh do dự một lát rồi đi về phía Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ. Hai người này có vẻ không đúng lắm, khuôn mặt ít nhiều có vẻ thẫn thờ, kể cả sau khi nói xong câu kia, sắc mặt của Hồ Hân Hân vẫn thẫn thờ như vậy, giống như đang suy nghĩ một chuyện gì đó.
“Hai người các cô sao vậy?”
Người quản lý và Vệ Thanh Ba vô cùng tức giận, Sở Vĩnh Du coi như không nhìn thấy, đúng là ngông cuồng, ngạo mạn, đúng lúc bọn họ định ra tay thì Thượng Quan Vô Địch lên tiếng.
“Tôi là Thượng Quan Vô Địch, mấy người ngoan ngoãn ở đây đi, anh rể tôi đang xử lý công việc, nếu các ông không động đậy, coi như chưa có chuyện gì, nhưng nếu động đậy thì ha ha.”
Một giây sau, câu nói của Vệ Thanh Ba làm Thượng Quan Vô Địch suýt chút nữa chết chìm trong nước bọt của mình.
“Thượng Quan Vô Địch? Tên gì mà xấu vậy? Con mẹ nó mày là ai?”