Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 624

Sở Vĩnh Du đi tới bên cạnh Tóc vàng, hỏi.

“Cậu còn biết gì về mấy dã nhân này không?”

Tóc vàng vội vàng lắc đầu.

“Tôi … tôi thực sự không biết nữa, nhưng bang chủ của chúng tôi tuyệt đối biết, đợi Sở đại ca gặp bang chủ chúng tôi rồi, chắc ngài ấy có thể cho anh câu trả lời đó.”

Sau khi chôn xong ba dã nhân thì lại lên đường, vẻ mặt của mấy người Tạc Thiên Bang này thả lỏng đi rất nhiều, có Sở Vĩnh Du, cho dù có dã nhân xuất hiện đi nữa, thì cũng không có gì lo lắng nữa.

Tất nhiên, tốc độ di chuyển tự nhiên cũng tăng lên rất nhiều.

Khoảng nửa giờ sau, Sở Vĩnh Du có chút chấn kinh.

Trong rừng, một không gian rộng lớn mấy nghìn mét vuông đột nhiên xuất hiện, làm sao có thể không kinh ngạc cho được?

Nhiều ngôi nhà gỗ khác nhau được xây dựng, khoanh tròn và rải rác, cứ thế cao dần lên, ngôi nhà gỗ cao nhất cũng gần bằng chiều cao của ngọn cây cao chót vót bên cạnh.

Người trong băng đảng đều bận rộn, nhìn rất có trật tự.

“Đi thôi, Sở đại ca, tôi dẫn anh đi gặp bang chủ, ở ngay căn phòng trên cùng kia.”

Trên đoạn đường sau đó, mấy người này cứ luôn miệng kêu Sở đại ca, khỏi nói là nhiệt tình đến mức nào.

Khi Tóc vàng dẫn Sở Vĩnh Du đi lên, những người khác ngay lập tức tụm ba tụm bảy bắt đầu bốc phét.

“Cậu không tin? Đương nhiên là thật, đại ca Sở, một mình đại chiến với ba dã nhân, cuối cùng còn đánh chết toàn bộ bọn họ, chúng tôi tận mắt nhìn thấy, không tin thì thôi.”

Hầu hết mỗi một đám người nhỏ đều lặp lại chủ đề này, hết cách, chủ yếu là vì danh tiếng của mấy tên dã nhân quá cao.

Khi đến phòng trên cùng, Tóc vàng đã rời đi.

Sở Vĩnh Du gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.

“Vào.”

Bước vào trong, nhìn thấy người trong phòng, Sở Vĩnh Du tưởng mình đã nhìn nhầm.

Người được gọi là bang chủ Tạc Thiên Bang này, vậy mà lại là Phồn Hoa số 8 mà Tôn Tiểu Bàn thích đòi phải bồi rượu ở câu lạc bộ Vân Thăng kia, thật khiến người ta quá ngạc nhiên mà.

“Ngạc nhiên lắm sao anh Sở? Cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ngồi đi.”

Sở Vĩnh Du cuối cùng xác nhận, không phải giống nhau, mà quả thực là cùng một người.

“Tôn Tiểu Bàn đâu?”

Theo lý mà nói, tính kỹ lại, mới qua chưa tới năm tiếng đồng hồ, với tính cố chấp của tên Tôn Tiểu Bàn đó với phụ nữ ở câu lạc bộ, cho dù biết rõ sẽ không lên giường được, thì cũng phải dày vò cho đến sáng sớm mai, nếu không, dù gì cũng tốn một hạt Long Mễ rồi.

“Anh ta…uống nhiều thì đều ngủ….

Phồn Hoa thay một bộ hán phục, thể hiện hết thảy dáng vẻ của một tiểu gia bích ngọc.

“Tôi không ngờ rằng cô vậy mà lại là bang chủ của Tạc Thiên Bang.”

Rót một tách trà cho Sở Vĩnh Du, Phồn Hoa mím môi cười một cái.

“Vậy sao? Dung mạo của tôi, hình như không giống với một tên cướp nhỉ, ha ha.”

Nói xong, Phồn Hoa ngồi bên cạnh Sở Vĩnh Du, ánh mắt có phần thâm thúy.

“Anh Sở đã thắng một trăm Long Mễ trong cuộc cá cược nhà họ Văn, như vậy xem ra, anh Sở hẳn đang cần gấp một số lượng lớn Long Mễ, gia nhập Tạc Thiên Bang là giả, muốn cướp đoạt Long Mễ của Tạc Thiên Bang mới là thật, đúng chứ.”

Bị nhìn thấu, Sở Vĩnh Du cũng không hề lúng túng, cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK