Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 614: ĐÂY LÀ MỘT HÒN ĐẢO NHỎ À?

Nghe thấy vấn đề này, trong lòng của Sở Vĩnh Du cũng được khơi gợi lên một tia tò mò, chẳng lẽ ông già hút thuốc ấy rất nổi tiếng ở Cửu Long Thành hả?

Về phần Vưu Hân Diễm, bởi vì lúc trước đã được dặn dò nhiều lần, cho nên lúc này cô ta mới hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

“Vưu Quốc Chương là ai vậy? Tôi không biết.”

Văn Khả Hân cười cười.

“À không có việc gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”

Chắc chắn là trong đây có một bí mật gì đó, nhưng mà Sở Vĩnh Du cũng không mở miệng hỏi Văn Khả Hân, nếu không dựa vào sự thông minh của người phụ nữ này, chắc chắn có thể đoán ra được chút gì đó.

Xe chạy khoảng năm tiếng, bọn họ đã sớm ra khỏi tỉnh thành, rốt cuộc cũng đã đến một bến cảng.

“Cô chủ.”

Có một chiếc du thuyền xa hoa ba tầng, Văn Khả Hân đến nơi, bọn họ cung kính chào hỏi.

“Đây là du thuyền mà gia tộc chúng tôi đậu ở đây, đến lúc trở về đều sẽ dùng nó.”

Đương nhiên là Sở Vĩnh Du không cảm thấy gì hết, nhưng mà Vưu Hân Diễm lại sợ đến ngây người, nhìn cái này nhìn cái kia.

“Quao, thật là xa hoa quá đi thôi, đây chính là du thuyền hả? Tôi chỉ xem được trên tivi thôi, không ngờ tới có một ngày có thể ngồi du thuyền. Chị Khả Hân, tôi có thể đi tham quan một chút được không?”

Văn Khả Hân cười gật đầu, Vưu Hân Diễm kích động chạy nhảy.

“Này, sao anh có thể tìm được một cô bé ngây thơ hồn nhiên như thế, tôi cảm thấy tâm trí của cô ta tinh khiết quá đáng, thật sự có thể tham gia cuộc đại chiến Thiên Tuyển được hả?”

Nghe thấy câu hỏi của Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Tôi không biết nữa, đó không phải là chuyện mà tôi quan tâm, tôi chỉ cần có thể đưa cô ta vào đó là được rồi. Tôi tin chắc là cô ta có năng lực, nếu không thì người nhà của cô ta cũng không có khả năng yên tâm để cô ta tới Cửu Long Thành.”

Không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, Văn Khả Hân trở nên thịnh trọng.

“Vĩnh Du, đại chiến Thiên Tuyển mỗi một gia tộc chỉ có thể phái ra hai vị Võ Vương tham dự, mỗi lần đăng ký tranh đoạt đều vô cùng kịch liệt, bởi vì người cuối cùng giành được phần thắng liên quan tới việc anh có thể vượt qua cảnh giới Võ Vương được không.”

Sở Vĩnh Du ra hiệu cho Văn Khả Hân cứ tiếp tục, chắc là cô ta muốn nói cái gì đó quan trọng.

“Không sai, tôi với ba của tôi đã đánh cược một ván, vì anh muốn có một vé, nếu như anh có thể đoạt được giải quán quân, vậy thì tôi có thể tự mình làm chủ về tình yêu và hôn nhân của mình. Nếu như không thể, tôi phải thực hiện theo ước định gả cho Yến Tử Lăng nhà họ Yến, không cho phép có tâm tư và hành động gì.”

Nở nụ cười, Sở Vĩnh Du nhìn Văn Khả Hân thật kỹ, thế mà người kia lại tự nhiên đỏ mặt.

“Không ngờ tới cô lãng phí ân tình của tôi thật sự là vì để trốn tránh cuộc hôn nhân đã được đặt ra, muốn tự do lựa chọn tình yêu, thật sự… bội phục.”

Không biết tại sao Văn Khả Hân lại đỏ mặt, chỉ là lúc Sở Vĩnh Du đi đến gần nhìn cô ta, không hiểu sao nhịp tim của cô ta lại tăng tốc.

“Kể từ khi tôi hiểu chuyện, biết tất cả các gia tộc ở Cửu Long Thành phàm là con gái, căn bản không có quyền lựa chọn hôn nhân cho mình, tôi đã bắt đầu xây dựng mình thành một người phụ nữ hoàn mỹ, là một người phụ nữ có tác dụng cho gia tộc, muốn tự mình lựa chọn tình yêu. Nếu không, anh cho rằng ba tôi dựa vào cái gì mà đánh cược với tôi, cũng là bởi vì tôi ưu tú, bởi vì công việc kinh doanh mà tôi điều hành hàng năm, đổi được bao nhiêu Long Mễ đều rót vào trong nhà.”

Đúng là Sở Vĩnh Du có hơi bội phục Văn Khả Hân, người phụ nữ này vừa có sự dũng cảm vừa có mưu trí, thật sự không phải là người bình thường có thể làm được, nếu không giống như cô ta đã nói, ngay cả tư cách bàn điều kiện với ba của cô ta cũng không có.

Nhưng mà câu nói này ngược lại đã mang đến cho Sở Vĩnh Du một gợi ý.

“Văn Khả Hân, nếu như lần này tôi thắng, vậy thì có phải là sau này cô không cần phải cung cấp toàn bộ Long Mễ cho gia tộc rồi không?”

Hơi sững sờ, nụ cười của Văn Khả Hân khá là quái dị.

“Sao vậy, anh đường đường là một Võ Vương còn cần Long Mễ nữa hả, theo như tôi được biết vợ của anh hoặc là người nhà của anh vẫn còn chưa tới cấp bậc đó mà, bây giờ phòng ngừa chu đáo như thế, có phải là hơi sớm rồi không?”

“Cô chỉ cần trả lời vấn đề của tôi là được.”

Chu môi, dáng vẻ của Văn Khả Hân đáng yêu muốn chết đi được, cho dù là Vưu Hân Diễm vừa mới gặp cũng đều ngu ngơ đứng yên tại chỗ. Không có cách nào hết, người đẹp với khí chất này đột nhiên lại có hành động đáng yêu như thế, thật sự rất mê người.

“Ưm, hàng năm có thể thu thập được bao nhiêu Long Mễ cũng chỉ có một mình tôi rõ ràng, gia tộc không biết đâu, chắc chắn là không thể cắt đứt nguồn cung cấp, nhưng mà nếu như anh có cần tôi nhất định có thể chia ra một ít.”

Sở Vĩnh Du cười.

“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ dựa theo giá thị trường mà mua của cô.”

Nhưng mà thân thể của Văn Khả Hân lại hơi nghiêng ra phía trước, có một loại nũng nịu.

“Tôi không cần tiền đâu, tiền đối với tôi vô dụng thôi, anh có thể… có thể xem như anh nợ tôi một món nợ ân tình được không?”

“Cô cho rằng ân tình của Sở Vĩnh Du tôi không đáng tiền như vậy hả, thôi quên đi.”

Chiếc du thuyền tiếp tục di chuyển, bầu trời về đêm, dưới ánh trăng chiếu rọi, ở phía trước có thể nhìn thấy được một vùng sương mù rộng lớn, ở mức độ đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón tay.

“Xuyên qua vùng biển sương mù này thì đến hòn đảo nhỏ ở Cửu Long Thành, thuyền căn bản không dám vào trong đó, cho dù có tò mò đi nữa sau khi đi vào cũng sẽ bị lạc trong sương mù, nếu như đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào Cửu Long Thành, chuyện đó không có khả năng đâu.”

Văn Khả Hân vừa mới nói xong, không bao lâu thì du thuyền đã tiến vào trong sương mù, sương mù dày đặc khoa trương đến cỡ nào, lúc này Sở Vĩnh Du và Văn Khả Hân đứng cách nhau có một mét, vậy mà căn bản không nhìn thấy nhau.

Chỉ có thể nói chắc chắn là người Cửu Long Thành có một cách vượt qua vùng biển sương mù, nếu không thì chắc có lẽ cũng phải mất phương hướng.

“Anh hôn tôi một cái, chờ sau khi anh có thể chiến thắng cuộc đại chiến Thiên Tuyển, hàng năm tôi có thể cung cấp Long Mễ cho anh với số lượng không giới hạn, sao nào?”

Đúng lúc này, giọng nói của Văn Khả Hân truyền tới, chẳng biết từ lúc nào đã đứng đằng sau lưng Sở Vĩnh Du, khoảng cách vô cùng gần, nói là thì thầm cũng không thành vấn đề, hơi thở tỏa ra còn đang quanh quẩn bên tai.

“Không cần.”

Sở Vĩnh Du phun ra hai chữ Văn Khả Hân ở đằng sau lại bật cười.

Cô ta biết Sở Vĩnh Du rất chung tình, chính là người chung tình nhất mà cô ta từng gặp từ trước tới giờ, dùng cái này để thăm dò độ quan trọng của Long Mễ cao hay thấp, đây cũng là một phương pháp tốt.

Trả lời như thế chỉ có thể nói là Sở Vĩnh Du cần Long Mễ, nhưng mà chưa đến tình trạng lửa cháy đến nơi, ở phía bên mình dường như là có cũng được mà không có cũng không sao.

Trôi qua khoảng một tiếng đồng hồ, ánh sáng đột ngột xuất hiện, bởi vì đã đi qua biển sương mù.

Trước mắt là một hòn đảo, hòn đảo rất lớn, đứng từ đây đã có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.

“Chị Khả Hân, cái này… chính là hòn đảo nhỏ mà chị nói đó hả?”

Vưu Hân Diễm mở to hai mắt, nếu như đây là hòn đảo nhỏ, chỉ sợ là không có đảo lớn rồi.

Đây chính là hòn đảo hùng vĩ nhất ở Cửu Long Thành, là ngọn núi cao giữa chín tòa tháp, dường như là muốn chọc thủng cả trời xanh.

“Gọi quen rồi, chúng tôi vẫn luôn gọi là đảo nhỏ.”

Văn Khả Hân cười cười, trong đôi mắt xuất hiện một cảm xúc phức tạp, mỗi lần đi xuyên qua vùng biển sương mù nhìn thấy hòn đảo này, cô ta đều sinh ra một loại cảm giác vừa yêu vừa hận.

Mà trong lòng của Sở Vĩnh Du cũng chấn động không thôi, ở Cửu Long Thành thật sự được ông trời ưu ái, nhất là còn đang ở nước R, hầu như là hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì.

Chắc là mình có đủ thời gian để cẩn thận thăm dò một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK