Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 54: ANH SỞ

Anh ta dám uống sao?

Điên cuồng là gì! Đây chính là điên cuồng, hơn nữa còn tuyệt đối điên cuồng.

Tất cả mọi người sửng sốt, nhưng sau đó trong lòng những bạn học đó mặc niệm cho Sở Vĩnh Du, có thể tưởng tượng được Sở Vĩnh Du sẽ chết rất thê thảm, phụ thuộc vào Vương Cường có cầu xin hay không.

Thậm chí còn có người mắng thầm trong lòng.

Đồ ngu vãi, sao không soi mặt vào nước tiểu của mình đi, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn chẳng biết phân biệt trường hợp.

Trong lòng Vương Cường cười nhạo, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói.

“Sở Vĩnh Du! Sao anh lại nói chuyện chứ, anh nói xem anh…”

Vương Cường nói đến đây thì vội vàng quay đầu nói với ba người Báo Đốm.

“Bạn học này của tôi là con rể đến cửa, bình thường bị sỉ nhục bắt nạt, đã quen uất ức nên đầu óc có chút vấn đề, mấy người cũng biết con rể đến cửa không địa vị gì, phải chịu đựng nhiều hơn, mọi người nể mặt tôi được không?”

Mấy bạn học khác lập tức bội phục sát đất, nhìn xem cách làm người của Vương Cường, vốn không tìm ra khuyết điểm, Sở Vĩnh Du không nể mặt như vậy, Vương Cường vẫn bảo vệ, xem như tận tình tận nghĩa.

“Vương Cường, theo như tôi thì anh đừng nể mặt Sở Vĩnh Du, nếu không thì người ta không cảm kích mà còn nói ra nói vào.”

Lãnh Tiểu Mạt khinh thường cười, sao có thể buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ, Vương Cường muốn tạo danh tiếng của mình với bạn học, nhưng cô ta không quan tâm những điều đó.

Rào!

Một tiếng vang nhỏ bỗng phát ra, mọi người tập trung nhìn qua, người đàn ông trung niên bên cạnh Đầu Trọc cũng chính là Báo Đốm cầm rượu tạt vào mặt Vương Cường.

Cảnh này làm cho người ta không thể hiểu được.

“Nể mặt cậu? Cậu là cái thá gì, ông đây có lòng tốt đến đây là sợ chọc giận anh Sở, cậu thì hay rồi, cứ đâm đầu vào tường.”

Báo Đốm nói xong thì mang theo hai người Đầu Trọc xoay người cúi đầu chào Sở Vĩnh Du đã đứng dậy.

“Anh Sở!”

Cả phòng im lặng như tờ, tất cả mọi người trợn mắt há miệng, bao gồm cả Vương Cường vừa bị tạt rượu.

Lúc này bọn họ mới hiểu được, thì ra từ đầu đến cuối mấy người này nể mặt Sở Vĩnh Du chứ không phải là Vương Cường.

Quan trọng là sao Sở Vĩnh Du có thể…

“Sau này đừng tự cho là đúng nữa.”

Sở Vĩnh Du nói xong thì mang theo Ngu Thư Di ra khỏi phòng, câu nói này làm cho Báo Đốm lập tức toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Con ngươi lạnh lẽo nhìn thoáng qua Vương Cường, dọa cho người đứng sau run rẩy hai chân.

“Thằng cờ hó, nếu mày không phải là bạn học của anh Sở thì hôm nay để mày bò ra ngoài rồi, uống hết ly rượu trắng này cho ông đây.”

Đầu Trọc nói xong thì cười lạnh cầm lấy chai rượu rót đầy ly rượu đế cao, sau đó đưa cho Vương Cường.

“Uống đi, cho rằng mình là ai, anh Lưu? Mày nói anh Lưu kia thử thả rắm xem!”

Vương Cường nào dám ra vẻ nữa, anh ta cầm lấy ly rượu uống một hơi.

Anh ta vừa uống xong thì ba người Báo Đốm cũng ra khỏi phòng, ngay sau đó Vương Cường lập tức nôn ra tại chỗ, hơn nữa còn nôn khắp bàn ăn, bữa cơm này không thể nào tiếp tục ăn được nữa.

Lãnh Tiểu Mạt càng buồn nôn, cô ta vội vàng đứng dậy, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

“Vương Cường, anh có cần chán ghét như vậy hay không, ngay cả Sở Vĩnh Du chỉ quen biết mấy tên lưu manh nhỏ nhoi này cũng không giải quyết được, còn muốn lên giường với tôi à? Nằm mơ đi.”

Mọi người nghe Lãnh Tiểu Mạt nói như vậy thì vốn khiếp sợ với Sở Vĩnh Du cũng lập tức lấy lại tinh thần.

Đúng vậy, quen biết loại sâu mọt này trong xã hội thì có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là một ổ rắn chuột sao.

Vài phút sau Vương Cường rửa mặt trong nhà vệ sinh, trong mắt tràn đầy oán hận không thể che giấu.

“Sở Vĩnh Du! Mày chờ đó, còn có con khốn Lãnh Tiểu Mạt, chờ xem ông đây giải quyết mấy người thế nào!”

Sở Vĩnh Du hỏi Ngu Thư Di phải gọi điện thoại cho lớp trưởng khi về đến nhà, ở một bệnh viện thẩm mỹ ở thành phố Ninh, Đồng Tử Họa vừa phẫu thuật xong nằm trên giường bệnh, nước mắt lưng tròng, không nói được câu gì.

“Trời đánh! Sở Vĩnh Du thật là đáng chết!”

Lâm Tỏa khóc lóc kêu trời gọi đất, giống như con trai sắp chết vậy, Đồng Tinh Minh bên cạnh bực bội không thôi.

“Khóc lóc cái gì! Cũng không phải sắp chết!”

Lâm Tỏa nghe câu này thì vô cùng tức giận, không ngừng đánh Đồng Tinh Minh.

“Ông gào lên với tôi? Ông gào với tôi thì có ích gì, Sở Vĩnh Du xé rách miệng con trai ở bên cạnh ông, ông còn không dám thả rắm, hơn nữa còn để tên vô dụng kia đùa nghịch xoay vòng nhà họ Đồng mấy người, nhà họ Đồng không đàn ông sao?”

Chát!

Đồng Tinh Minh tát vào mặt Lâm Tỏa một cái, may là lúc này Đồng Quyên Quyên chạy vào, nếu không thì hai người tuyệt đối sẽ đánh nhau đến long trời lở đất, bởi vì Lâm Tỏa cũng là người hung dữ, không dễ chọc vào.

“Đồng Tinh Minh! Nếu ông không xé nát mặt của Sở Vĩnh Du thì bà đây ly hôn với ông!”

Đồng Tinh Minh bất đắc dĩ ngồi trên ghế, chẳng lẽ không oán hận sao? Nhưng còn có cách gì chứ, Sở Vĩnh Du lợi hại như vậy, chẳng lẽ muốn ông ta đi thuê sát thủ? Quá uổng phí, nhân vật nhỏ bé Sở Vĩnh Du có thể khiến ông ta đi đến mức này sao?

“Quyên Quyên, ông ta là ai?”

Lúc này Đồng Tinh Minh nhìn thấy con gái đi vào còn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt vốn kiên nghị, cho dù một lướt qua một cái cũng cảm giác được sát khí vây quanh người.

“Ba mẹ, ông ta tên là Lục Tân, Giang Mạnh giữ ông ta lại đối phó với Sở Vĩnh Du, ông ta là người phái thanh niên bị thương nặng kia qua đó.”

Cô ta nói xong thì toàn bộ cơn giận của Lâm Tỏa trút ra ngoài.

“Lục Tân? Ông xem con trai tôi đi, con rể tôi nói ông bảo vệ con trai tôi như vậy sao? Ông có biết làm việc hay không.”

Lục Tân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng nói.

“Dì, do tôi không làm tròn trách nhiệm, nhưng tôi sẽ sửa sai.”

Một người tuổi này gọi bà ta là dì khiến Lâm Tỏa cảm giác không thoải mái, vội vàng quay đầu nhìn về phía Đồng Quyên Quyên nói.

“Con gái, Giang Mạnh đâu? Vẫn không liên lạc được sao? Rốt cuộc cậu ta làm gì?”

Đồng Quyên Quyên lắc đầu, giọng của Lục Tân lại truyền đến.

“Ngài ấy ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật, tôi cũng không thể liên lạc được, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ quay về.”

Cả nhà đều tức giận, Đồng Quyên Quyên nhìn em trai như vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

“Lục Tân, ông nói thật đi, ông định đối phó với Sở Vĩnh Du thế nào, ít nhất cũng phải khiến cậu ta trả giá thật lớn.”

Lục Tân gật đầu, có chút lạnh lẽo nói.

“Xin yên tâm, nếu cậu ta làm như vậy thì tiếp theo chỉ có lấy cứng đối cứng, tôi sẽ tự mình ra tay, đến lúc đó sẽ quay video gửi cho mọi người.”

Lục Tân nói xong thì xoay người đi ra phòng bệnh, trong mắt lạnh mang theo sự kích động, ông ta đã không làm tốt chuyện đại nhân giao, nếu không thể làm cho Sở Vĩnh Du trả giá lớn thì sau khi Giang Mạnh trở về, ông ta không còn mặt mũi gặp anh ta.

Lúc này điện thoại vang lên, Lục Tân nghe máy.

“Thưa ngài, chuyện ngài nói tôi chú ý đã có tin tức, em trai của Điêu Gia là Hàn Tử An đã tới Thành phố Ninh, dựa theo những gì chúng ta hỏi thăm được thì hiện tại Hàn Tử An là võ giả tứ phẩm.”

“Tôi biết rồi.”

Lục Tân cúp máy, trên mặt mỉm cười, võ giả mấy phẩm, không nghĩ tới Hàn Tử An còn trẻ như vậy lại có thể đạt tới võ giả tứ phẩm.

“Ha ha, Sở Vĩnh Du, có lẽ không cần tôi ra tay, sau khi Hàn Tử An biết cậu giết chết Điêu Gia thì có xé cậu thành trăm mảnh nhỏ hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK