CHƯƠNG 414: TUNG TÍCH Ở VÂN KINH
Lúc Sở Vĩnh Du về đến nhà, Hữu Hữu đã ngủ rồi, anh nói với Đồng Thế Tân một tiếng, lúc này sự khó chịu trong lòng ông mới hoàn toàn biến mất.
“Vĩnh Du! Là ai mà ngông cuồng như thế, tiệm Thư Di đang buôn bán yên ổn, haizz, đúng là ngành nghề nào cũng tồn tại sự cạnh tranh không chính đáng.”
Ông đang nói là điện thoại anh đổ chuông, Sở Vĩnh Du thấy là Hình Thiên gọi tới thì đi qua một bên nghe máy.
“Thưa ngài, xảy ra chuyện rồi, ngài bảo tôi tới âm thầm theo dõi Chu Vũ Đình – con gái Chu Tiếu, nhưng lúc tôi tới, cô ta đã mất tích rồi.”
Hả? Trong lòng Sở Vĩnh Du tràn ngập dự cảm không lành.
“Cậu đã hỏi Chu Tiếu chưa?”
“Tôi hỏi rồi, sau khi tôi nói ra thân phận, ông ta cũng không biết rõ nguyên nhân, hình như chuyện con gái ông ta mất liên lạc chỉ mới một ngày, hơn nữa giờ tôi đang ở bên ngoài nhà Chu Tiếu.”
Liệu có phải là Tỉnh Vu Dịch đã xuất hiện rồi không, nghĩ như vậy, Sở Vĩnh Du vội hỏi.
“Cậu đưa điện thoại cho Chu Tiếu đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông ta.”
Một lúc sau, giọng nói hơi trầm thấp của Chu Tiếu bỗng truyền tới, dù gì cũng là con gái mất tích, nên anh có thể tưởng tượng được nỗi lo của người làm ba.
“Thưa ngài.”
“Chu Tiếu, ông có kẻ thù nào không? Hoặc con gái ông có tâm nguyện nào muốn hoàn thành nhất không?”
Mặc dù Chu Tiếu không biết tại sao Sở Vĩnh Du lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời.
“Tôi không có kẻ thù, còn tâm nguyện của con gái tôi… tôi nhớ ra rồi, nếu có thì chắc chắn là kẻ thù đã giết chết mẹ con bé năm đó.”
Hình như giờ Chu Tiếu đã đắm chìm vào hồi ức.
“Lúc con gái tôi 10 tuổi, mẹ con bé bị tai nạn xe, mặc dù người gây tai nạn đã bồi thường tiền rồi bị tạm giam, nhưng con gái tôi luôn ghi nhớ trong lòng, lúc con bé 18 tuổi còn nhắc tôi, bảo tôi giết người gây tai nạn năm đó. Thưa ngài, mặc dù tôi là Tiên Thiên võ giả, muốn giết một người bình thường thì dễ như trở bàn tay, nhưng Chu Tiếu tôi cũng là thành viên trong đội điều tra sự cố đặc biệt, là người thực thi pháp luật, sao tôi có thể làm ra chuyện cố tình phạm pháp, tất nhiên tôi đã từ chối, mặc dù tôi cũng cực kỳ đau khổ, mấy năm nay tôi cũng từng muốn tái hôn, nhưng… tôi không thể.”
Chắc chắn phẩm hạnh của Chu Tiếu không thành vấn đề, nếu đổi thành Tiên Thiên võ giả khác, mặc dù vợ bị người khác đâm chết chỉ là tai nạn, nhưng làm sao có thể không nảy sinh ý giết người báo thù?
“Tôi biết rồi, Chu Tiếu, ông hãy nói thông tin người gây tai nạn đó cho Hình Thiên biết, ngoài ra, tôi vô cùng xin lỗi chuyện con gái ông.”
“Cảm ơn ngài, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi từng thề trước mộ vợ tôi rằng, phải chăm sóc tốt cho con gái, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi…”
Giờ giọng nói của Chu Tiếu càng trở nên khàn đặc, đã trả lại điện thoại cho Hình Thiên.
Mắt Sở Vĩnh Du tràn ngập lửa giận, nếu thật sự là Tỉnh Vu Dịch – từng là anh em của anh làm thì anh…
“Mã Trạch, cậu mau đi điều tra xem người gây tai nạn đó còn sống không?”
“Vâng thưa ngài.”
Dựa vào việc gặp Bạch Hinh Vũ ở Kim Cảng lúc trước, hình như Tỉnh Vu Dịch không hề muốn bắt thẳng người đi, mà muốn đối phương cam tâm tình nguyện đi theo anh ta, vậy thì, nếu anh ta thật sự tới tìm Chu Vũ Đình, mà không có bất ngờ gì xảy ra, thì chắc chắn trình tự cũng như vậy, có lẽ đây là tiêu chuẩn phán đoán duy nhất.
Chỉ mười phút sau, Hình Thiên lại gọi tới.
“Thưa ngài, sáng nay trên đường đi làm, người gây tai nạn đó đã chết trong một công viên nhỏ, tay chân đều bị cưỡng ép lôi kéo, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mấy camera giám sát đều không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào của hung thủ.”
Quả nhiên!
Mắt Sở Vĩnh Du thoáng qua tia lạnh lẽo, suýt bóp nát điện thoại.
Vu Dịch! Rốt cuộc cậu bị gì thế? Sao cậu phải làm thế? Hành động tùy ý của cậu đã phá vỡ hai gia đình.
“Tôi biết rồi, cậu quay về đi.”
Muốn tìm tung tích của Tỉnh Vu Dịch, gần như là điều không thể, trên web đen anh đã chuyển giải thưởng cao như thế lên người Tỉnh Vu Dịch, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, hơn nữa hệ thống Thiên Võng cũng đã sớm kích hoạt, nhưng không hề có phát hiện gì, nếu cứ để Hình Thiên ở lại Vân Kinh cũng chỉ mò kim đáy biển.
Hơn nữa dựa theo phán đoán của anh về thực lực của Tỉnh Vu Dịch, dù Hình Thiên vốn là người mạnh nhất trong tứ đại thủ hộ, đã hấp thụ 600 Long Mễ trở thành Tiên Thiên võ giả, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Tỉnh Vu Dịch.
Giờ xem ra, anh cần phải bảo vệ chặt chẽ Bạch Hinh Vũ ở Kim Cảng và Hồ Hân Hân ở Tỉnh Thành, khả năng Tỉnh Vu Dịch lại xuất hiện bên Bạch Hinh Vũ gần như bằng không, nhưng xác suất bên Hồ Hân Hân thì cực kỳ lớn, ngoài cách này ra thì anh không còn cách nào khác.
Đêm đó, trong trang trại chăn nuôi đã vắng vẻ mà Sở Vĩnh Du từng tới ở vùng ngoại ô, đang đèn đuốc sáng choang, bóng người lấp ló.
Khoảng hai mươi mấy người đang đứng giữa đất trống, trong đó có mấy võ giả đã được Ngô Siêu thu phục, và người trong các môn phái thành phố lân cận.
Đúng lúc này, Ngô Siêu, anh Sa và người phụ nữ đó từ tốn bước ra ngoài, xem như chính thức lộ diện.
“Ba người là người trong Liên minh dị năng chết tiệt kia?”
Trong đám người, một ông lão hừ lạnh nói, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
“Đúng vậy, chắc ông là Lưu Nhất Chưởng – chưởng môn phái Ba Chưởng đúng không?”
Ngô Siêu nói, ông lão nhất thời giận tím mặt.
“Thật to gan, nhiều năm qua, chưa ai dám gọi tên húy Lưu Nhất Chưởng của lão phu, một thằng nhãi như cậu thật sự cả gan làm loạn.”
“Được rồi được rồi, mọi người đừng nóng nữa, tôi biết cậu là Tiên Thiên võ giả, tất nhiên có cái để kiêu ngạo, nhưng tôi khuyên cậu, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, bằng không sẽ vô cớ gây ra họa sát thân.”
Mấy chưởng môn khác cũng lạnh lùng nhìn nhau, không hề có thiện cảm với Liên minh dị năng này.
“Sở dĩ mấy chưởng môn chúng tôi tới đây không phải vì đã bị mấy người uy hiếp, mà muốn cho ba người biết, nước R cổ xưa này không phải là nơi để Liên minh dị năng chết tiệt mấy người có thể tranh giành quyền lợi, bằng không chỉ có chết.”
Lưu Nhất Chưởng vừa dứt lời, mấy chưởng môn khác đều khẽ gật đầu, bày tỏ sự tán thành với câu nói này.
Người phụ nữ kia bước ra, khẽ cười nói.
“Ha ha, xem ra các ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì tôi sẽ giết Sở Vĩnh Du, để các ông mở mang tầm mắt về điểm mạnh của Liên minh dị năng chúng tôi.”
Dứt lời, mắt người phụ nữ bỗng hiện lên màu tím khác thường.
Một giây sau, Lưu Nhất Chưởng bỗng đứng ngơ ngác tại chỗ, rồi dần dần lộ ra vẻ mặt co rút, càng đáng sợ hơn là, không ngờ ông ta lại bắt đầu cởi thắt lưng áo dài nam của mình.
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều trợn tròn mắt.
“Chưởng môn!”
Mấy môn đệ trong phái Ba Chưởng đều cả kinh, vội hô lên ngăn cản, nhưng Lưu Nhất Chưởng như rơi vào ảo cảnh cấp độ sâu nào đó, hoàn toàn không thể thức tỉnh.
Giờ tia màu tím trong mắt người phụ nữ đã biến mất, vẻ mặt Lưu Nhất Chưởng bình thường trở lại, thấy hai môn đệ đang giữ chặt cánh tay mình nên vội hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Không ai trả lời ông ta, mọi người đều nhìn về phía ba người trong Liên minh dị năng, không còn vẻ mặt kiêu ngạo như trước nữa, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi nồng đậm.
Ngô Siêu khẽ cười, từ tốn hỏi.
“Các vị, còn ai muốn thử nữa không?”