CHƯƠNG 335: WEB ĐEN CHÁN ĐỘNG
Bởi vì mở cửa khoang, máy bay lúc đó lắc lư kịch liệt, khiến máy người Đồng ý Yên đều rất sợ hãi, dù sao máy bay nều như xảy ra chuyện, tỷ lệ tử vong đều là 100%, may mà về sau đã ổn định lại.
Tuy trong lòng rất tò mò, nhưng cuối cùng vẫn không có đi hỏi Sở Vĩnh Du cái gì cả.
Hữu Hữu lại bắt đầu chạy nhảy, đối với trẻ con mà nói, sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Mà Sở Vĩnh Du lại có hơi áy náy nói với Fenster.
“Sư đệ, hai chiếc đó tôi sẽ đền cho cậu.”
Fenster lập tức tức giận rồi.
“Sư huynh, anh nói cái gì thế! Chỉ hai chiếc xe cỏn con đối với em mà nói tính là cái gì, huống chi, anh cũng đã cứu mạng của em, sau này không được khách sáo với em như vậy, em đi gọi điện, chắc có thẻ tra rõ là máy bay chiến đấu của nước nào làm ra chuyện này, loại tình huống này, em trước giờ đều chưa từng gặp phải.”
Quả thật, đối phương thật sự là tính toán tất cả mọi việc rồi, có điều cái khiến Sở Vĩnh Du có hơi không hiểu chính là một tỷ đô la, thật sự đáng để một nước cho dù là nhỏ đi nữa, dưới tiền đề có thể đắc tội với nước Mỹ mà mạo hiểm thử hay sao? Ít nhiều có hơi không thích hợp.
Khi máy bay sắp tới N Thành, điện thoại vệ tinh của Fenster đồ chuông, lát sau, tìm được Sở Vĩnh Du, ít nhiều có chút dở khóc dở cười.
“Đã tra được rồi, là một nước nhỏ của châu Phi, cả đất nước chỉ có hai chiếc máy bay chiến đầu, hơn nữa còn là máy bay chiến đấu cũ được mua cách đây năm năm, nước Mỹ đã cử đội ngũ qua đó rồi, muốn hình thành một loại uy nhiếp, nếu không các nước nhỏ sau này phải biết đường cử xử.”
Nghe hết, Sở Vĩnh Du xem như hiểu tại sao Fenster có điệu độ dở khóc dở cười rồi, một nước hai chiếc máy bay chiến đấu, chuyện này…
Thầy biểu cảm của Sở Vĩnh Du, Fenster bắt lực nói.
“Sư huynh, anh thật sự phải tin, thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có, có một số nước chỉ có mười máy người, nhưng xưng là nước, còn có nước, diện tích không bằng một làng của nước R, nhưng vẫn xưng là nước, đối với những nước như này mà nói, cám dỗ của một tỷ đô la quả thật quá lớn, có điều dám to gan làm như vậy, đoán chắc đây là lần đầu tiên, cũng chắc chắn là một lần cuối cùng.”
Khi máy bay bay đến N Thành đã là buổi tối, Fenster đã sắp xép xong chỗ ở, sau đó lại bay đến nơi khác đi làm việc của mình rồi.
“Ba, nghỉ ngơi trước đi, con đã hẹn bác sĩ Dean rồi, ngày mai tới thì có thẻ tiền hành phẫu thuật cho ba, phía bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Trong một căn nhà hơn ngàn mét vuông dưới tên của Fenster ở N Thành, Sở Vĩnh Du nói xong, Đồng Thế Tân gật mạnh đâu, sắp có thể đứng dậy, ông ta thật sự có hơi căng thẳng.
Lúc này, Đồng Ý Yên đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh Sở Vĩnh Du, bát lực nói.
“Căn nhà này cũng quá lớn rồi, Hữu Hữu cũng không biết chạy đi đâu rồi, em không tìm được, anh đi chơi cùng con đi.”
Căn nhà 500 mét vuông đã lớn tới mức không thể tưởng tượng được rồi, càng huống chi căn nhà hơn ngàn mét vuông, Đồng Ý Yên oán trách như vậy cũng là điều đương nhiên.
Hơn nữa để an toàn, Fenster còn cho tất cả người giúp việc vồn có trong nhà nghỉ phép tạm thời, cho nên trong nhà lúc này, chỉ có gia đình của Sở Vĩnh Du.
“Ừm, anh đi tìm.”
Cho dù không có sự tồn tại của Sát Khí Án, với thực lực của Sở Vĩnh Du hiện nay, đều có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của con gái, càng huồng chỉ trong cơ thể còn có Sát Khí Án.
Rất nhanh, Sở Vĩnh Du mở một cánh cửa tủ đựng quản áo ra, Hữu Hữu đang ngồi bên trong, nghẹo đầu cười hì hì nói.
“Hi hi, vẫn là ba chơi trồn tìm siêu, mẹ ngóc, tới lượt ba trồn con đi tìm.”
Cưng chiều xoa cái đầu nhỏ của Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được.”
Khi con gái nhắm mắt đếm một hai ba bốn năm sáu, Sở Vĩnh Du đã trốn ở sau một cánh cửa, không cái gì vui hơn việc ở bên người nhà.
Đặc biệt là mây người của gia tộc Quang Thứ bảo vệ người nhà của anh, sớm đã bay đến N Thành trước, bây giờ đã vào vị trí của mình, cho dù Sở Vĩnh Du không ở đây, người nhà cũng tuyệt đối sẽ không có bát kỳ nguy hiểm gì.
Căn nhà xa hoa này của Fenster tọa lạc ở tầng ở cao nhát của một tòa cao ốc, bên trên còn có hồ bơi ngoài trời…, người có thể sống ở đây, đều là người rất giàu có, cho nên an ninh của tòa cao ốc cực kỳ cao, cộng thêm nước Mỹ không cắm súng, cho nên sát thủ bình thường muốn xông vào, không khác gì người si nói mộng.
Khi Sở Vĩnh Du và Hữu Hữu chơi trốn tìm, người của Fenster đã bắt đầu hoạt động.
Lúc này, người mặc đồ đen trước đó, đang dẫn máy người đi vào tằng cao nhát của một tòa cao ốc cách đó không xa.
“Khiêng thi thể đi.”
Người mặc đồ đen phát tay, thủ hạ vội vàng khiêng thi thể của một tay bắn tỉa mi tâm chảy máu nằm ở bên cạnh đi.
Ngắng đầu liếc nhìn tòa cao óc đối diện, sự chắn động trong lòng người mặc đồ đen chưa từng rút đi.
Trong thời gian một tiếng ngắn ngủi đã khiêng đi cỗ thi thể thứ sáu rồi, những sát thủ này, mặc kệ ở đâu, khi vừa nhắm chuẩn thì lập tức sẽ bị đánh lén, cũng không biết sư huynh của chủ tịch tìm đâu ra người lợi hại như vậy, giống như mọc thiên nhãn vậy, quá khoa trương rồi.
Mà ở lối đi bình thường của Fenster, người thanh niên trước đó từng gặp mặt ở phòng bi-a bỏ đi, đang cầm một khẩu súng bắn tỉa đứng ở trên mép tòa cao. ốc, độ cao như này, gió thổi mạnh, nhưng căn bản không có chút sợ hãi, ngược lại trên mặt mang theo một loại điên cuồng.
“Rất lâu rồi không có cảm giác sung sướng khi giết người như vậy.”
Gia tộc Quang Thứ bọn họ, không chỉ đơn giản dựa võ lực đi ám sát, các loại súng ống… cũng đều cực kỳ tinh thông, cộng thêm đã là Tiên Thiên võ giả, cảm ứng lại nhạy bén, xử lý những sát thủ bình thường này, thật sự là chuyện nhỏ.
Anh ta ở bên trên, còn có người canh ở bên dưới, bắt kỳ sát thủ nào cũng tuyệt đối không thể vượt qua được.
Một đêm trôi qua, cả web đen chắn động rồi, kết quả, sát thủ đi giết Sở Vĩnh Du, không có ai sống trở về, số người chết đã lên tới hơn trăm người, tất cả sát thủ đều kinh hãi, một tỷ đô la không ván đề, dụ người đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng tiền đề là có chút cơ hội có thẻ giết chết, nhưng bây giờ thì sao?
Nơi nào đó ở Kim Cảng, Ôn Trung nhận được một cuộc gọi thần bí.
“Cái gì? Còn muốn tăng thêm một tỷ đô la sao?”
“Không sai, độ khó của mục tiêu, so với tưởng tưởng của chúng tôi còn đáng sợ hơn nhiều, nếu như ông không tăng thêm tiền, chúng tôi chỉ có thể gỡ treo thưởng, một tỷ đô la, không để một số sát thủ cực kỳ lợi hại động lòng, hoặc nói, bọn họ sau khi đánh giá, cảm tháy thù lao một tỷ đô la không thể so sánh được với độ nguy hiểm của nhiệm vụ.”
Sắc mặt của Ôn Trung xanh lè, một tỷ đô la, đã là số tiền cực hạn ông ta có thể láy ra rồi, dù sao ông ta không phải là gia chủ của nhà họ Ôn.
Nghĩ đến cái chết thảm của con trai của mình, còn cả lời ủng hộ mà anh cả từng lén nói với ông ta, cuối cùng cắn răng.
“Được! Tôi tăng thêm một tỷ đô la nữa, hy vọng web đen của các người đừng khiến tôi thất vọng.”
“Như ý nguyện của ông.”