Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 569: TÂM HỒN THANH THẢN

Sở Vĩnh Du nhìn một cái là nhận ra ngay bởi vì khoảng thời gian quá ngắn, người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt anh chính là người đã xuất hiện trong Đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh thành, là vị Hộ quốc long thần đã bảo vệ ông Vu suốt cả quãng đường. Chính vì vậy nên anh đương nhiên có thể lập tức nhận ra.

“Hộ quốc long thần, như vậy là có ý gì?”

Theo những gì anh biết, đối tượng được Hộ quốc long thần bảo vệ, thấp cấp nhất cũng là những người như ông Tần, ông Vu, còn Jessica? Huống hồ tình huống cụ thể của Jessica thế nào anh có chút chưa hiểu rõ.

“Sở Vĩnh Du, cụ thể mọi chuyện thế nào cậu gọi một cuộc điện thoại cho ông Tần thì cậu có thể biết được, còn về chuyện ông ấy nói cho cậu bao nhiêu thì đó là chuyện của ông ấy. Nhưng Jessica thì cậu tuyệt đối không được động đến.”

Hộ quốc long thần lại lên tiếng lần nữa, Jessica nhìn Sở Vĩnh Du, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Anh Sở, thật sự xin lỗi anh, tôi cũng rất cảm ơn anh. Tạm biệt, chúng ta nhất định còn có dịp sẽ gặp lại nhau.”

Mọi chuyện cứ như vậy, Sở Vĩnh Du đứng nguyên ở chỗ cũ, nhìn theo Jessica và Hộ quốc long thần lên một chiếc xe, rời khỏi trụ sở của Đội điều tra sự cố đặc biệt của Thiên Hải.

Sau khi phản ứng lại được, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ông Tần. Anh thật sự không hiểu nổi, lúc trước ông Tần cũng đã nói, một khi phát hiện ra người đứng sau trồng mặc hoa, không cần báo cáo lên trên, có thể bắn chết ngay, những hiện giờ lại là chuyện gì thế này… “Ông Tần, tôi gặp Jessica rồi, có cả Hộ quốc long thần bên cạnh nữa.”

Điện thoại vừa được nối máy, Sở Vĩnh Du đã nói thẳng vào chủ đề chính, bên kia im lặng một chút rồi mới vang lên giọng nói có phần bất lực của ông Tần.

“Vĩnh Du, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, cậu có tư cách được biết nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Tôi chỉ có thể nói cho cậu một thông tin, đó là Jessica chủ động đến đầu hàng, mặc hoa là cô ta trồng có thể giải quyết được vấn đề khó khăn của chúng ta hiện nay. Vấn đề được giải quyết chắc chắn là một sự mở đường, cậu còn nhớ thứ mà Phùng Thiên Hạ bảo cậu đưa cho tôi không?”

Sở Vĩnh Du làm sao có thể quên được, cho đến hiện giờ chiếc nhẫn đeo trên tay anh đã thần kỳ vượt qua mức anh có thể hiểu được, vậy thì thứ lúc đầu giao cho ông Tần, dự trữ kiến thức trên thứ được gọi là máy bay của người ngoài hành tinh làm sao có thể vô dụng được.

“Ông Tần, ý của ông là mặc hoa có thể kết nối được với thiết bị vũ trụ?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn vô cùng quan trọng, cụ thể thế nào đợi chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra đã, đến lúc đó có khi còn cần đến sự tham gia của cậu. Cậu kiên nhẫn chờ đợi là được rồi. Còn về Jessica, chỉ có một mình cô ta biết được cách trồng và chăm sóc mặc hoa nên quốc gia đã đặc cách miễn những tội trạng trước đây của cô ta rồi, thực ra…”

Nói đến đây, ông Tần ngừng lại một chút.

“Vĩnh Du, nếu cậu suy nghĩ kỹ một chút thực ra ít nhất là cho đến bây giờ, Jessica vẫn chưa làm điều gì có tội đối với Nước R đúng không? Mọi hoạt động của cô ta đều ở nước ngoài, cho dù Nước R có mấy khu đất trồng mặc hoa, nhưng không phải bị cậu phá hủy thì cũng không gây ra được sóng gió gì đúng không? Vậy nên mong cậu có thể thông cảm chuyện này.”

Sở Vĩnh Du im lặng, thông cảm là một mặt, còn mặt khác là anh không thể làm được gì khác. Đất nước đã muốn bảo vệ một người thì anh có thể làm được gì chứ? Nhưng giống như những gì ông Tần đã nói, Jessica không biết là vì anh hay là vì những chuyện gì khác, nhưng đúng là cô ta chưa làm việc gì có lỗi với Nước R.

“Tôi biết rồi ông Tần, nhưng tôi còn một câu hỏi cuối cùng nữa, người đầu tiên gặp Jessica có phải là ông Vu không?”

“Đúng vậy.”

Nhận được câu trả lời này xong, Sở Vĩnh Du cúp điện thoại, hiện giờ anh đã nghĩ thông được tất cả mọi chuyện. Jessica bán đứng gia tộc Gran, nếu cô ta đến đầu hàng vậy thì khoản tiền hàng nghìn tỉ đô la Mỹ kia nhất định là một trong những thứ cô ta đem tới để đầu hàng. Số tiền đó sẽ thuộc quyền sở hữu của quốc gia, nhưng rõ ràng là tạm thời, ông Vu có quyền xử lý số tiền đó, vậy nên việc lợi dụng là cách tạm thời hiện giờ.

Anh không thể không thừa nhận, ông Vu thật sự có một nước đi hay, không những có thể gián tiếp thu phục quân của Sở Vĩnh Du mà còn kéo tất cả các mối quan hệ huyết thống với Lý Phú Quốc và Lý Quang Quang vào chuyện này. Xét về thủ đoạn, ông ta đúng là gừng càng già càng cay.

Anh đi thang máy lên tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Phiền Tinh Thiên đã đợi sẵn ở đó.

“Anh Sở.”

Sở Vĩnh Du khẽ cười, chuyện của Jessica không những không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh mà ngược lại còn đem đến cho anh sự nhẹ nhõm trước giờ anh chưa từng có được trong tâm hồn.

Hai quả lựu đạn Tỉnh Vu Dịch đã xử lý xong, hiện giờ Jessica đã đầu hàng, Hộ quốc long thần đang bảo vệ cô ta, nhưng không phải cũng là đang giám sát cô ta sao? Nếu mọi chuyện đã như vậy, ít nhất thì Jessica cũng đừng hòng gây ra được sóng gió gì.

“Có lẽ ông không cần gọi tôi là anh Sở đâu, Phiền Tinh Thiên, ông thấy vậy có đúng không?”

Thái độ của Phiền Tinh Thiên thành khẩn, sợ hãi.

“Anh Sở, anh đừng nói như vậy, trong lòng của tôi anh lúc nào cũng là một vị anh hùng, về điểm này thì không ai có thể thay thế được anh. Nhưng Dương Thiên Đức đã đích thân tìm đến, với quyền lực và chức vị của tôi, tôi cũng không làm gì được ông ta, chuyện này chắc anh cũng hiểu rõ.”

Phản ứng của Phiền Tinh Thiên vượt ra khỏi dự đoán của anh, anh gật đầu rồi đi về phía trước.

Anh đi vào một căn phòng, nhìn cách bài trí thì trông giống như một phòng khách, có ba người đang ngồi trên một chiếc sofa. Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên đang đứng dựa vào tường, khuôn mặt có vẻ nặng nề.

“Cậu chính là Sở Vĩnh Du?”

Một người mặc đồ màu trắng bạc, tóc chải ngược về phía sau nhìn về phía Sở Vĩnh Du, thái độ ông ta khinh khỉnh, không cần hỏi cũng biết người này có đến tám phần là Dương Thiên Đức.

Dương Miêu cũng ngồi bên cạnh chiếc sofa, ánh mắt nhìn về phía Sở Vĩnh Du là ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa, như thể đang nói rằng, tôi đã ngồi ở đây rồi, bây giờ anh có thể làm gì được tôi nào?

“Phiền Tinh Thiên, còng tay.”

Sở Vĩnh Du đưa tay phải ra, Phiền Tinh Thiên ngẩn người ra một lát, nhưng vẫn lấy từ đằng sau ra chiếc còng tay đưa cho Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du, chỗ dựa duy nhất của cậu đã bị lật đổ rồi mà cậu còn dám ngông cuồng như vậy? Xét về tư cách, cậu thậm chí còn không có quyền để được bước vào Đội điều tra sự cố đặc biệt này.”

Thấy Sở Vĩnh Du không thèm quan tâm đến mình, Dương Thiên Đức đứng phắt dậy, chỉ tay về phía anh, giọng nói cũng chói tai hơn.

“Dương Miêu là tội phạm chờ thẩm vấn, cậu ta ngồi được ở đây không chịu trói buộc gì. Đội trưởng đội điều tra sự cố đặc biệt của Thiên Hải ăn không ngồi rồi sao?”

Sở Vĩnh Du bước một bước lên phía trước, vừa nói vừa bước đến chỗ của Dương Miêu, khí thế không khác gì so với trước đây.

Thấy vậy, Dương Thiên Đức tức sôi máu, thân phận và địa vị của ông ta khiến bao nhiêu người nhìn thấy phải lắp bắp, vậy mà Sở Vĩnh Du lại coi như không nhìn thấy ông ta.

“Cậu là cái thá gì? Sở Vĩnh Du, đừng nói là cậu hiện giờ, cho dù khi cậu là chiến thần Nước R, thì trong mắt tôi cậu cũng không là cái đinh gỉ gì.”

Những người có mặt ở đó đều biết Sở Vĩnh Du chính là chiến thần Nước R nên Dương Thiên Đức có thể nói thẳng ra không chút kiêng dè gì. Nếu ở đây có người ngoài thì ông ta cũng không dám nói lộ ra một chút nào.

Rõ ràng là đấu đá với bên trong và bên ngoài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Chữ cuối cùng ông ta nói ra vẫn còn vang vọng trong căn phòng thì Sở Vĩnh Du đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Thiên Đức, một tay nắm lấy cổ ông ta xách lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Dám sỉ nhục tôi sao? Ông là cái thá gì? Ông không xứng để sỉ nhục Chiến thần Nước R!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK