Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 392: NHÀ HỌ BẠCH ÉP HÔN

Bạch Khảm đứng phía sau lập tức kích động, hôm về, anh kể lại chuyện xảy ra trong thành phó, ông nội nghe vô cùng tức giận, nói mấy người khốn khiếp đó cũng xứng tranh giành với nhà họ Bạch bọn họ?

Còn dứt khoát nói sẽ ra mặt nhắc nhở trong tiệc mừng thọ của ông cụ.

Quả nhiên giờ ông nội đã nói ra.

Vấn đề máu chốt là ông cụ Bạch không hề giấu giếm, có thể nói là vừa đủ để những người có mặt ở đây nghe thấy, cũng thể hiện chút tâm cơ.

Thượng Quan Long cười khẩy, ông Bạch này càng già càng hồ đồ, quả thật nhà họ Bạch bọn họ có thứ mà nhà ông cần, nhưng không có nghĩa là ông Bạch có thể tới đây ép buộc ba của ông, vậy là không hiểu ba của ông rồi.

Quả nhiên, mặc dù ông cụ Thượng Quan vẫn chưa tắt nụ cười, nhưng cũng lớn tiếng nói.

*Ò? Thông gia? Ông Bạch, sao tôi không biết chuyện này thế? Long, có chuyện như vậy ư?”

Thượng Quan Long đáp.

“Ba, Bạch Khảm đang theo đuổi Yến Nhi, còn việc có thành công hay không thì người làm ba như con không tiện hỏi đến.”

Trong một gia đình lớn, thường sẽ có vài người đa mưu túc trí hơn cả, bằng không thật có lỗi với danh tiếng gia tộc lớn.

Thượng Quan Long vừa dứt lời, Thượng Quan Sử Nho vẫn luôn ngồi im lặng trong bàn của bề dưới, bỗng trầm giọng nói với em gái Thượng Quan Yến Nhi ở bên cạnh.

“Yến Nhi, nếu em muốn bản thân được hạnh phúc thì hãy buông tay đuồi theo, anh cả và anh hai đều ủng hộ em.”

Thượng Quan Yến Nhi im lặng, liếc nhìn Hà Tiểu Mông đang ngồi một mình bên bàn khác, trong lòng bỗng hạ quyết tâm, rồi đứng dậy đi về một phía.

Bên này, Thượng Quan Long tháy thế thì khẽ mỉm cười, không hỗ là con trai xuất sắc nhát của ông, lúc nào nên nói gì hoàn toàn không cần người khác dạy bảo.

“Quả thật cháu trai tôi đang theo đuổi Yến Nhi, anh bạn già, nhân ngày vui này, không bằng nhân đôi niềm vui, quyết định hôn sự cho hai đứa nhỏ.”

Ông Bạch vẫn chưa nhận ra điều gì, tưởng gia tộc Thượng Quan rất cần, cũng có thể nói nhất định phải có được món đồ nhà họ Bạch, nên dứt khoát mặc kệ tất cả, quyết định hôn sự trước mặt nhiều người như vậy trong tiệc mừng thọ, như vậy sau này sẽ không còn xuất hiện bất kỳ sai sót nào nữa, mà tương lai ông cũng có thể yên lòng mồ yên mả đẹp.

Giờ trong lòng ông cụ Thượng Quan đã hơi tức giận, nhưng không định lên tiếng, nếu con trai Thượng Quan Long không giải quyết được chuyện nhỏ nhặt này, chẳng phải ông ta đã tốn công nuôi dưỡng à?

Quả nhiên, cháu gái Thượng Quan Yến Nhi đã lên tiếng.

“Ông nội, người cháu yêu là Hà Tiểu Mông, cháu vốn không nên nhắc chuyện này trong tiệc mừng thọ của ông nội, nhưng ông Bạch ép hôn như thế, Yến Nhi cũng chẳng còn cách nào khác, mong ông nội thứ lỗi.

Bạch Khảm sôi máu, lúc anh bước vào, đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Hà Tiểu Mông, biết có lẽ kế hoạch ngăn cản của Thượng Quan Vân sẽ thát bại, giờ lại bị cô gái mình yêu đả kích như thế, nên không nỗi giận mới là lạ.

Ông Bạch xoay xe lăn nhìn Thượng Quan Yến Nhi, vẫn cười nói.

*Ò? Yến Nhi, không biết Hà Tiểu Mông đó là cậu chủ nhà ai? Ông Bạch đã lớn tuổi, trí nhớ giảm sút, hình như trong các gia tộc lớn nỗi tiếng ở nước R không có họ Hà.”

Hà Tiểu Mông đã sớm được Sở Vĩnh Du cho phép, đi tới bên cạnh Thượng Quan Yến Nhi, có anh rễ làm chỗ dựa, nên anh đứng thẳng lưng, giọng nói như chuông lớn, tràn đầy tự tin.

“Tôi là Hà Tiểu Mông, nhà họ Hà tôi chỉ là gia đình cực kỳ bình thường trong nước R rộng lớn, nhưng tôi yêu Yến Nhi, tất nhiên, thứ ông cụ Bạch coi trọng là quyền thé, địa vị tương đương, anh rễ tôi là Sở Vĩnh Du, anh ấy có thể giúp tôi xứng đôi với Yến Nhi.”

“Ò? Anh rễ cậu? Giới trẻ hiện nay thật sự lật đỗ tư tưởng lão già như tôi rồi, ai dám kêu gào với nhà họ Bạch chúng tôi? Sao cậu không nhìn xem đây là nơi nào, chưa đến lượt các cậu ăn nói ngang ngược đâu?”

Ông cụ Bạch vỗ nhẹ xe lăn, lớn tiếng nói, tỏa ra uy thế vô hình.

Mặc dù chắc chắn người tới tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan đều không phải nhân vật đơn giản, nhưng ở đây cũng phải xếp theo hàng, nhà họ Bạch bọn họ thuộc top đầu, nên ông tự tin nói ra những lời này.

Huống hò, gia tộc Thượng Quan cần đồ nhà họ Bạch bọn họ, đây mới là nguyên nhân thật sự của ông, bằng không ai dám ăn nói ngông cuồng như vậy trong tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan, chẳng khác nào đi tìm cái chết.

Giờ cả người Hà Tiểu Mông đã bắt đầu run rấy, ông cụ Bạch đã đứng trên cao từ lâu, nên khí thế đó, người bình thường, dù là võ giả cấp thấp cũng không thể chịu đựng được.

Lúc môi anh đang run rẫy không biết nên nói gì, thì cảm giác hoảng sợ đó bỗng biến mắt, hóa ra là Sở Vĩnh Du đã đứng cạnh anh.

“Ông Bạch hăm dọa chàng trai trẻ như thế, hình như hơi mắt thân phận thì phải, huống hồ hôm nay là ngày mừng thọ ông cụ Thượng Quan, có phải ông đã chọn sai thời gian ép hôn rồi không?”

Nghe Sở Vĩnh Du nói vậy, ông Bạch không ngừng cười khẩy.

“Chắc cậu là anh rễ Sở Vĩnh Du gì đó trong miệng thằng nhãi này đúng không, ha ha, cũng có chút khí phách đó, có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi, nhưng…”

“Ông đừng nhưng nhị gì cả, con người tự do yêu đương và kết hôn, mặc dù câu này chỉ nói cho người bình thường nghe, nhưng với gia thế của Thượng Quan Yến Nhi, quả thật tôi phải cho em trai tôi mượn chút thế lực, nên ông đừng nói gì cả, cứ ngoan ngoãn ngồi đó xem tiệc mừng thọ là được.”

Lần này, ông Bạch suýt tức đến mức bật cười.

“Cậu cho cậu ta mượn thế lực? Cậu có thể cho mượn thứ gì? Chỉ dựa vào việc cậu đang ngồi ngang hàng với Nam Cung Vô Phong?”

Nhà họ Bạch không bằng gia tộc Nam Cung, nhưng khi gặp ông, dù là Nam Cung Vô Phong cũng phải cung kính gọi ông một tiếng ông Bạch, huống hồ chỉ cần ông liên hôn với gia tộc Thượng Quan, sẽ giẫm bọn họ dưới chân, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mấy người trong gia tộc Thượng Quan đều không mở miệng, một là vì quả thật bọn họ đang cần món đồ nhà họ Bạch, hai là vì muốn xem Sở Vĩnh Du sẽ đối phó nhà họ Bạch thế nào, nên không ai muốn chen vào chuyện này.

“Bạch Trảm Hòa, ông nói tới nói lui, rồi kéo tôi vào giọng điệu hống hách của ông, e rằng không được thích hợp cho lắm.”

Nam Cung Vô Phong vẫn ngồi đó, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong câu nói của ông ta, ông Bạch sửng sốt, không thể ngờ rằng, trước mặt nhiều người như vậy, mà Nam Cung Vô Phong dám gọi thẳng tên húy của ông, hoàn toàn không mang vẻ kính trọng.

Bên này, Nam Cung Lâm không ngừng cười khẩy, ngu xuẩn, thật sự cho rằng bình thường ba tôi luôn miệng gọi ông là ông Bạch là nễ mặt ông à? Nam Cung Vô Phong chỉ cần ngồi im ở đó, đã làm mọi người sợ hãi như thấy cọp rồi.

Lúc ông Bạch định nói gì đó để vớt vát mặt mũi, thì một tiếng hự bỗng vang lên, một bóng người từ trên trời rơi xuống, cách ông cụ Thượng Quan không xa, gần như một giây sau, mười máy bóng người liền xuất hiện bao vây người đó, có thể nói tốc độ cực kỳ nhanh.

“Mấy người căng thẳng cái gì? Tôi nói rồi, chỉ có ông cụ Thượng Quan mới có tư cách kiểm tra thiệp mời thôi, thế mà mấy người cứ nhất quyết ngăn cản.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK