CHƯƠNG 478: RẮC RỐI LỚN RỒI
Nhà họ Liên ở Vân Kinh thực sự là một gia tộc lớn, trên bảng xếp hạng thậm chí còn đứng trên cả nhà họ Bạch.
Nhưng lúc này, trong sân của nhà họ Liên, một ông lão đang ngồi câu cá, vẻ mặt điềm nhiên, mấy con cá đang quẫy đạp trong xô nước bên cạnh, rõ ràng ông lão nãy thu hoạch được không ít, tâm trạng cũng khá tốt.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, người này chính là Liên Chính Hạo, gia chủ hiện giờ của nhà họ Liên.
“Ba…”
“Hửm?”
Ông cụ kia chỉ nói một tiếng rồi khẽ hừ một tiếng.
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Liên không ai không biết, khi ông lão câu cá thì kỵ nhất là bị những âm thanh khác làm phiền.
Liên Chính Hạo đã phạm phải điều cấm kỵ này.
Nhưng vấn đề là chẳng lẽ Liên Chính Hạo không biết việc này sao? Hiện giờ ông ta không thể kiêng kỵ được gì nữa.
“Ba, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Nghe vậy, ông lão mới quay đầu lại, giao cần câu trong tay cho người bên cạnh.
“Nói đi, nếu không phải chuyện lớn, con cũng không dám đến làm phiền lúc ta đang câu cá.”
Liên Chính Hạo không còn cách nào khác đành lên tiếng nói.
“Liên Lỗi gây ra họa lớn rồi, nó chọc giận Sở Vĩnh Du ở Vân Đỉnh. Sở Vĩnh Du đã lệnh cho Phàn Tinh Thiên tới đó điều tra cẩn thận rồi.”
Ngay lập tức ánh mắt của ông lão kia liền thay đổi.
“Sở Vĩnh Du? Hơn nữa còn có thể ra lệnh cho Phàn Tinh Thiên, đó không phải chính là người mà ba đã nói với con sao?”
“Có lẽ đúng là vậy, ba, con đã trục xuất Liên Lỗi ra khỏi nhà họ Liên, tin tức cũng đã được tung ra rồi.”
Bàn tay phải của ông cụ kia từ từ siết chặt rồi lại buông ra.
“Thằng súc sinh này, không ngờ nó lại để nhà họ Liên dây vào một đối thủ đáng sợ như vậy, chẳng lẽ nói chúng ta sẽ trở thành nhà họ Bạch thứ hai sao? Sở Vĩnh Du này có thể khiến nhà họ Bạch rơi xuống vực sâu trong vòng một đêm, thân phận chẳng lẽ còn đơn giản sao?”
Ngay cả Liên gia cũng không đủ tư cách biết được chuyện Sở Vĩnh Du chính là chiến thần Nước R. Sở dĩ ông già kia suy luận như vậy là vì có một nhân vật lớn đã nói cho ông ta biết, nhìn nhà họ Bạch bị diệt vong cũng đủ biết, hơn nữa người kia còn nhắc khéo, Sở Vĩnh Du có những mối quan hệ rất đáng sợ, nhất định không thể chọc vào.
“Con làm như vậy là rất đúng nhưng vẫn chưa đủ. Trước tiên phải điều tra tất cả những gì chúng ta có thể biết được về tình hình của Sở Vĩnh Du, sau đó chúng ta mới xem nên bồi thường thế nào.”
Liên Chính Hạo gật đầu.
“Vâng, con sẽ đi điều tra ngay.”
Sau khi Liên Chính Hạo đi rồi, ông lão kia không còn nghĩ đến việc câu cá nữa nhưng e rằng đến con trai của ông ta cũng không biết, nếu như có người muốn tiêu diệt những gia tộc cũng được xếp thứ hạng cao ở Nước R như gia tộc họ Liên bọn họ thì phải nói với người cấp cao hơn và nhận được sự đồng ý, vậy nên nếu nhìn từ điểm này thì Sở Vĩnh Du càng trở nên đáng sợ hơn.
Bãi đậu xe bên ngoài Vân Đỉnh không liên quan gì đến Vân Đỉnh. Những người có thể đến Vân Đỉnh chơi bời đương nhiên được cung cấp một bãi đậu xe ngầm riêng, vấn đề riêng tư hoàn toàn được bảo đảm.
Còn bãi đậu xe này được một người có lòng xây dựng lên, lí do tại sao thì không ai biết.
Bên trong bãi đậu xe lúc này, Hồng Đô Linh nhìn Sở Vĩnh Du bằng vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thật không ngờ, cuối cùng mọi chuyện lại diễn tiến thành mức này, đến cả Vân Đỉnh cũng phải đóng cửa vì một cuộc gọi của Sở Vĩnh Du.
“Hồng Đô Linh, cô đi đi, về sau làm một người bình thường để sống thôi.”
Nghe xong những lời của Sở Vĩnh Du, một giọt nước mắt từ khóe mắt của Hồng Đô Linh rớt xuống, mối quan hệ của cô ta và Sở Vĩnh Du không quá thân thiết vậy mà bây giờ Sở Vĩnh Du lại cho cô ta 15 tỷ để trả nợ, như vậy cô ta làm sao có thể không cảm động được chứ?
“Anh Sở, cảm ơn anh. Đời này tôi nhất định sẽ trả lại cả tiền gốc lẫn tiền lời cho anh.”
Cứ như vậy, Hồng Đô Linh cầm tờ chi phiếu 15 tỷ rồi rời đi.
“Liêu Thông Tâm, một lát nữa cậu báo lại số tài khoản cho Vô Địch, khi nào về tôi sẽ bảo anh ta chuyển lại cho cậu 15 tỷ.”
Tự nhiên Liêu Thông Tâm nghe thấy Sở Vĩnh Du nói như vậy, anh ta định từ chối ngay nhưng thấy Thượng Quan Vô Địch khẽ lắc đầu với mình, anh ta đành cười gượng gạo rồi đồng ý.
Khi đi tới chiếc xe thể thao Ferrari của Vệ Thanh Ba, tự nhiên anh ta nhìn thấy một tờ giấy trắng gấp lại gài trên kính chắn gió, bên trên có viết bốn chữ.
Gửi Sở Vĩnh Du “Anh Sở, cái này…”
Vệ Thanh Ba nhặt tờ giấy trắng đưa cho Sở Vĩnh Du, anh lập tức mở nó ra, những dòng chữ này ngoài Tỉnh Vu Dịch viết ra còn có thể là ai được chứ.
“Sở Vĩnh Du, anh không thể bảo vệ được bọn họ cả đời, tôi khuyên anh đừng lo chuyện bao đồng, nếu không bây giờ, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được đấy.”
Lúc này, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng hiểu ra, Tỉnh Vu Dịch muốn dùng sự xuất hiện của Vệ Thanh Ba để xem anh có thể tìm được vị trí của Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ bất cứ lúc nào hay không.
Kể từ sau lần gặp nhau ở Kim Cảng, có thể Tỉnh Vu Dịch cảm thấy hiện giờ mình không chắc có thể đánh bại được Sở Vĩnh Du nên anh ta mới cẩn thận như vậy.
Sở Vĩnh Du bóp nát tờ giấy rồi nhìn Vệ Thanh Ba.
“Thứ mà cậu ăn chắc không phải là thuốc độc nhưng tôi cũng không dám đảm bảo.”
Khuôn mặt Vệ Thanh Ba trông có vẻ bất lực.
“Anh Sở, nếu là thuốc độc thì tôi cũng chịu, chỉ cần anh Sở tha thứ cho sự thất lễ trước đây của tôi là được.”
Đúng là nói đùa! Ông chủ lớn của Vân Đỉnh, một sự tồn tại kinh khủng như vậy còn bị Sở Vĩnh Du giải quyết trong một cuộc điện thoại, nếu như anh ta thật sự đối đầu với Sở Vĩnh Du, như vậy có lẽ còn đang sợ hơn so với việc uống thuốc độc.
Sở Vĩnh Du xua tay, ra hiệu cho Thương Quan Vô Địch đưa hai người phụ nữ lên xe, mọi chuyện ở đây coi như đã kết thúc, nhưng anh cần một nơi để nói chuyện với hai người phụ nữ này khi bọn họ tỉnh táo lại.
“Anh Sở! Thẻ này là thẻ VIP của tất cả các khách sạn do ba tôi đứng tên. Có thẻ này, anh ra ngoài sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Sở Vĩnh Du không chút do dự, cầm lấy tấm thẻ mà Vệ Thanh Ba đưa rồi lên xe rời đi.
Lúc anh trở về khách sạn đã là buổi tối, hai người phụ nữ được đặt trên giường trong phòng ngủ, Sở Vĩnh Du nói.
“Vô Địch, cậu ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Thượng Quan Vô Địch thoáng xuất hiện cảm giác kỳ quái, lúc này hai người phụ nữ đang nằm bất động trên giường, một người có khuôn mặt loli, người còn lại cũng có ngoại hình khá đẹp, không tránh khỏi việc người khác sẽ hiểu lầm.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Thượng Quan Vô Địch, anh ta nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó Sở Vĩnh Du động tay, hai người phụ nữ từ từ tỉnh lại.
Ngoại trừ cảm giác sững sờ, bọn họ không còn sự uể oải trước đây nữa.
“Anh Sở?”
Hai người phụ nữ cùng lên tiếng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Hai người đừng lo, nghe tôi nói đã.”
Sau khi Sở Vĩnh Du nói xong, vẻ mặt của hai người phụ nữ vô cùng quái dị, dù sao Bạch Hinh Vũ cũng đã trải qua chuyện của Tỉnh Vu Dịch nên phản ứng nhanh hơn một chút.
“Anh Sở, tôi cũng không biết lý do là gì. Sau khi đến Vân Kinh không bao lâu, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang thu hút mình. Cảm giác đó như thể cơ thể tôi đang thiếu một phần nào đó và tôi bắt buộc phải tìm được nó thì mới hoàn chỉnh.”
Bạch Hinh Vũ vừa nói xong, Hồ Hân Hân ở bên cạnh gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra sau đó.”
Bạch Hinh Vũ nói thêm.
“Đúng vậy, tôi cũng bị mất khoảng ký ức đó, anh Sở, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người kia vì sao lại xuất hiện?”
Giờ phút này, sắc mặt của Sở Vĩnh Du vô cùng khó coi.
Bởi vì anh hiểu đây là một phiền phức lớn.