CHƯƠNG 231: TÂM PHỤC KHẨU PHỤC
Tới cửa của con đường Tinh Hồng, bước chân của Sở Vĩnh Du không có dừng, vẫn duy trì tốc độ trước đó, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Một màn này, trong đầu của tất cả mọi người đều là viết dấu hỏi chấm to đùng.
Não có vấn đề à? Đó là chiến lực đỉnh tiêm trong bốn võ giả cửu phẩm lợi hại nhất dưới trướng Phùng Thiên Hạ, cho dù là Tiên Thiên võ giả, đều khẩn trương xông qua, nếu không đều không dám đảo bảo liệu có bị đánh trúng hay không.
Dù sao, cho dù bạn cản được, đều là phải trừ một điểm.
Đặc biệt sáu vị võ giả cửu phẩm trước đó, ba người trực tiếp bị đánh nôn ra máu, hoàn toàn không thể ra khỏi con đường Tinh Hồng thì biết chỗ lợi hại của mấy người đó rồi.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du như cưỡi ngựa xem hoa, vô cùng thư thái mà cất bước, là người ngăn cản của ải này, bốn người nhìn nhau, đều có hơi tức giận.
“Nhóc khá là can đảm, tự biết phải từ bỏ rồi chứ?”
Nói rồi, bốn người lại không hề nương tay, trực tiếp liên thủ công kích về phía Sở Vĩnh Du.
Nhất thời, quyền cước bắn ra, tốc độ nhanh tới mức rất nhiều người nhìn đều hoa hết cả mắt.
“Xong rồi, người này tuyệt đối xong đời rồi.”
“Đúng thế, cho dù không bị thương nặng, nhưng bị trừ hết mười điểm là không có bất kỳ vấn đề gì rồi.”
Tất cả mọi người đều không ôm hy vọng gì về Sở Vĩnh Du, dù sao cho dù là Tiên Thiên võ giả, cũng không dám nói mình có thể dưới sự vây công của bốn người này, không bị đánh trúng một quyền một cước.
“Sở Vĩnh Du vẫn thản nhiên như vậy.”
Ngụy Phong ở trong phòng kính, lắc đầu bật cười.
Giống như cái gì cũng không thể khơi dậy hứng thú của người đàn ông này vậy, từ khi bước vào tử ngục, đến bây tới, biểu cảm, ánh mắt đều không có một chút thay đổi gì, điểm này chính là điều mà rất rất nhiều người đều không thể làm được.
“Đội trưởng, thiết nghĩ Sở Vĩnh Du dù gì cũng là Chiến Thần Địa Ngục, sự tang thương luôn duy trì trên chiến trường, loại người này, không có chút sợ hãi, tâm thái vững vàng cũng là điều dễ hiểu.”
Có thủ vệ mở miệng, Ngụy Phong cười nói.
“Vậy sao? Cậu cho rằng tù nhân Binh Vương của nơi này còn ít sao? Bọn họ chưa từng thấy sự tàn khốc trên chiến trường sao? Cái này không giống nhau, biết không hả?”
Nói rồi, đột nhiên tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, miệng càng là mở to hết cỡ, như kiểu như thế này mới có thể hít thở vậy.
Bởi vì trong cảnh quyền cước tán loạn đó, bước chân của Sở Vĩnh Du không có một chút rối loạn, ở trong mắt của những người này, thậm chí Sở Vĩnh Du vẫn là đi như vậy, giống như bốn người đó đều cố ý đánh lệch.
“Bốn… bốn người này nương tay rồi sao? Lẽ nào quen biết Sở Vĩnh Du?”
Có thủ vụ sửng sốt mở miệng, Ngụy Phong cười khổ.
“Không, chẳng trách trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành Chiến Thần Địa Ngục của Bắc Vực, không phải là bốn người này lương tay đánh lệch, mà là động tác tránh né của Sở Vĩnh Du quá nhanh, ở trong mắt của những người như chúng ta, anh ta giống như là không có cử động gì vậy.”
Cái gì!
Các thủ vệ đều trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như thế? Phải biết, cho dù là Tiên Thiên võ giả, đều không thể làm được, nhìn thử mấy người Nhĩ Hải trước đó đi, đều là vội vàng xông qua, cũng không dám có tự tin có thể tránh né mọi công kích như vậy.”
Các thủ vệ đều kinh ngạc không ngớt, những tù nhân quan sát kia, càng là ngây dại hoàn toàn.
Nhất thời, vốn dĩ nơi này tiếng gào thét vang trời, đột nhiên trở nên yên ắng như tờ, dường như toàn bộ đều biến thành kẻ câm, chỉ có sự sững sờ trong mắt đang nói cái gì đó.
Một đầu khác của con đường Tinh Hồng, mấy người Nhĩ Hải đã vượt qua, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, nhất là Nhĩ Hải, theo anh ta thấy, Sở Vĩnh Du kẻ không đáng để mắt tới nhất, cũng là kẻ cực thích ra vẻ, lại mới là người thâm tàng bất lộ chân chính, người cuồng vọng nhất trong số bọn họ.
“Hừ! Trên lôi đài, tôi sẽ khiến nguyên cậu lộ rõ nguyên hình, xem thử thân pháp này của cậu, có thể tránh được công kích như cuồng phong vũ bão của Nhĩ Hải tôi không, những cái này, đều chẳng qua chỉ là đồ trẻ con mà thôi.”
Mà ba người Tam Nương, trong mắt càng lộ vẻ ngưng trọng, có điều bọn họ cũng có sự tự kiêu của mình, chỉ là cảm thấy Sở Vĩnh Du có hơi không dễ đối phó, chỉ vậy mà thôi.
Lúc này, trong con đường Tinh Hồng, bốn người đang liên thủ công kích Sở Vĩnh Du, đột nhiên cùng lúc thu tay lại, sau đó đứng ở hai bên, trên mặt tràn ngập nụ cười khổ.
“Cậu là người đầu tiên khiến bốn người chúng tôi tâm phục khẩu phục, mời!”
Tới chữ mời, bốn người đều đưa ra thế tay.
Một màn này, chấn động sâu sắc tới tâm linh của mỗi một người, những tù nhân này, người có tuổi một chút, từ khi tổ chức thi đấu tới nhau thì chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Mấu chốt, đây còn không phải là đem bốn người bọn họ đánh cho phục, mà là thật sự phục trong lòng, mấy người một lần cũng không công kích tới, cho nên cam lòng tránh ra một bên.
“Nhìn đi, tôi nói Sở Vĩnh Du lợi hại mà.”
Trong phòng kính, cái mũi nhỏ của Tường Vi động đậy, giống như người đang vững bước đi về phía trước, không phải là Sở Vĩnh Du, mà là cô ta.
Ngụy Phong mỉm cười.
“Quả thật lợi hại, nhưng đừng quên, cho dù có thể đánh bại Nhĩ Hải, còn có Phùng Thiên Hạ cường giả mạnh nhất, ông ta khi bị nhốt vào tử ngục, đã là Tiên Thiên võ giả rồi, tuy điều kiện của nơi này rất kém, thực lực tăng trưởng sẽ không quá nhiều, nhưng dưới sự tích lũy của năm tháng, cũng là một con số rất kinh khủng rồi.”
Khẽ hừ một tiếng, Tường Vi không để tâm, dù sao Sở Vĩnh Du chính là thần trong lòng cô ta, tuy có từng dao động, nhưng trước giờ chưa từng từ bỏ.
Cuối cùng, Sở Vĩnh Du tới một đầu khác của con đường Tinh Hồng, người trung niên đó lại xuất hiện, lần lượt quét qua tám người còn lại, trong đó khi tới Sở Vĩnh Du, còn nán lại lâu hơn một chút.
“Số điểm của anh thấp nhất, loại.”
Một võ giả cửu phẩm bị chỉ tới, đã thở dài, từ từ đi ra ngoài, kỹ năng không bằng người ta, không có gì để oán thán.
“Bảy người các người, đã bước vào giai đoạn cuối cùng, mỗi cặp một lôi đài chiến, rút thăm đi, một người trong đó sẽ đặc cách vào thẳng.”
Từng người đều đi tới rút thăm, hình thành cục diện ba đấu ba.
Khi tới lướt Sở Vĩnh Du, tờ giấy trong lá thăm mở ra, bên trên viết số 4.
“Ha ha, vận khí của cậu không tồi, đặc cách vào thẳng rồi, những người khác, nghỉ ngơi trong thời gian một nén nhang, sau đó liền bắt đầu lôi đài chiến.”
Một nén nhang cũng tức là khoảng 30 phút, Sở Vĩnh Du được đặc cách vào thẳng, lập tức ngồi trên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Mà vị trí đằng trước cách khoảng mười mét, đã dựng một lôi đài bằng đá cao khoảng một mét, lôi đài đá này, là đặc biệt xây dành riêng cho trận thi đấu lớn mà Phùng Thiên Hạ sáng lập.
“Cậu rốt cuộc là may mắn hay có thực lực, tôi rất mong chờ đối chiến với cậu.”
Nhĩ Hải nói một câu với Sở Vĩnh Du, sau đó cũng ngồi xuống.
Còn Sở Vĩnh Du, là đang suy nghĩ, ba người Tam Nương bọn họ, mặc kệ cách thức gì, người cuối cùng có thể khiêu chiến với Phùng Thiên Hạ, chỉ có một người, lẽ nào nói, mục tiêu của ba người bọn họ, không phải là Phùng Thiên Hạ, mà là có dự tính khác?
30 phút rất nhanh trôi qua, số mà Nhĩ Hải rút được là số 1, lập tức nhảy lên lôi đài, chỉ vào một võ giả cửu phẩm trong đó.
“Ông, cút lên đây.”
Võ giả cửu phẩm đó cười khổ, khẽ lắc đầu.
“Tôi nhận thua.”
Nhĩ Hải sớm biết sẽ là loại kết quả này, mỉm cười khinh thường, lần lượt quét qua tất cả mọi người.
“Tôi không phải là nói anh là rác rưởi, mà là các vị ở đây đều là rác rưởi, tôi không muốn xuống, ai cảm thấy có thể đánh lại tôi thì lên đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”