Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 205: CUỘC GỌI ĐÒI MỆNH

Lý do Phùng Đóa và chú Du có biểu tình như này, không phải là từng nghe về Sở Vĩnh Du, mà là vì chữ Sở này.

Chỉ cái họ này đã đủ khiến cơ thể bọn họ run rẩy hoàn toàn rồi, dù sao anh Sở trước đó nhờ vả, chính là liên quan tới sống chết của ông cụ nhà họ Phùng bọn họ, sao có thể sẽ không bởi vì một người mà dao động chứ.

Từ đầu đến cuối, Lục Côn cũng chỉ nói một chữ Sở, còn tên, không có căn dặn của Sở Vĩnh Du, ông ta không dám nói bừa bãi.

“Chị! Chị biết anh rể của cô ta?”

Phùng Dương cũng dại mắt rồi, nếu như chị gái của anh ta từng nghe qua, vậy thì thật sự có chút phiền phức rồi.

“Chưa…”

Trong lúc sững sờ nhả ra một từ, khiến cho Phùng Dương thở phào, đồng thời Lý gia chủ và Lý Linh Linh cũng dường như thấy có một chút đúng.

Dù sao Sở Vĩnh Du nổi tiếng, chỉ hạn chế ở Ninh Thành, nếu bọn họ không có tham gia bữa tiệc từ thiện và bữa tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Đồng, cũng tuyệt đối sẽ không nghe qua Sở Vĩnh Du này, vậy thì, Phùng Đóa ở Hải Môn xa xôi, chắc càng sẽ không biết rồi.

Nhưng đồng thời, bọn họ lại có chút bất lực, nếu như thật sự từng nghe qua, giải quyết ngược lại cũng tiện rồi, nếu không nhà họ Lý bọn họ bây giờ hoàn toàn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nam.

“Chị, chúng ta đi thôi, 15 tỷ, đã chiếm hời lớn rồi, quy kết lại em chưa động vào cô ta, không, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng chưa có chạm vào.”

Lúc này, Phùng Dương cười cười, đồng thời xua xua tay với Lý gia chủ, phát hiện Lý gia chủ một chút ý tránh ra cũng không có, lập tức hai mắt hơi nheo lại.

“Lý gia chủ, tuyệt đối đừng không biết tốt xấu, một mình chú Du của tôi thì có thể giết sạch những người gọi là vệ sĩ bên cạnh ông đó, càng huống chi, ông không định hợp tác vụ làm ăn đó với nhà họ Phùng chúng tôi nữa rồi?”

Nói rồi, điện thoại của Đồng Hiểu Tiêm đã không vang lên nữa, Phùng Đóa hoàn hồn lại đang muốn mở miệng, đột nhiên điện thoại của cô ta vang lên.

Liếc nhìn là số máy lạ, tinh thần lập tực căng thẳng cực độ, bởi vì bất cứ một số điện thoại lạ nào, đều có khả năng là anh Sở đó gọi tới.

“Tất cả im lặng! Ai dám lên tiếng, đừng trách Phùng Đóa tôi trở mặt không nhận người.”

Cảnh cáo một câu, Phùng Đóa lúc này mới nghe máy.

“Xin chào.”

“Cô Phùng.”

Hai từ mấu chốt từ trong ống nghe truyền ra, giọng nói này mới không qua được bao lâu, cô ta sao có thể quên được, lập tực kích động nói.

“Xin chào anh Sở, anh có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì, cậu chủ họ Lý đi theo bên cạnh cô đó, có phải là người của nhà họ Lý ở Lưu Thị không?”

Nghe thấy lời này, Phùng Đóa hơi sững ra, trả lời.

“Là… là cậu chủ của nhà họ Lý, cậu ta tên là Lý Uy.”

“Được, nếu cậu ta còn ở bên cạnh cô, làm phiền đưa điện thoại cho cậu ta, tôi có chút chuyện muốn hỏi.”

Lúc này ở trên con đường nào đó, Sở Vĩnh Du vừa lái xe vừa thông qua tai nghe Bluetooth nói chuyện.

Mấy phút trước, bà xã Đồng Ý Yên đột nhiên gọi điện tới, nói Đồng Hiểu Tiêm lúc chiều gửi tin nhắn zalo cho cô, phải tới thành phố tham gia bữa tiệc sinh nhật của Lý Linh Linh cô chủ của hào môn nhà họ Lý, vừa rồi Đồng Ý Yên cũng là tăng ca xong về đến nhà không yên tâm, gửi tin nhắn zalo thì không thấy ai trả lời, gọi điện cũng không có ai nghe, biết Sở Vĩnh Du cũng ở Lưu Thị, đương nhiên định bảo anh xác nhận một chút.

Ngược lại cũng không nghĩ sẽ xảy ra vấn đề an toàn gì, chỉ là sợ uống nhiều gặp chút chuyện gì đó thôi.

Sở Vĩnh Du cũng gọi cho Đồng Hiểu Tiêm rồi, nhưng cũng không có ai nghe máy, theo anh nghĩ, đoán chắc với tính cách của em vợ, khả năng uống nhiều chiếm tám phần, vốn muốn kêu Lục Côn tra phương thức liên lạc của nhà họ Lý, đột nhiên nghĩ tới Phương Đóa, nếu đã có số điện thoại, đương nhiên không cần phiền phức như vậy rồi.

Phùng Đóa ở đầu dây bên kia nghe xong, đương nhiên không dám từ chối.

“Phải, cậu ta ở bên cạnh tôi, tôi lập tức đưa điện thoại cho cậu ta.”

Nói rồi, Phùng Đóa đi về phía Lý Uy đang có hơi không rõ đầu đuôi như nào nên chưa có lên tiếng.

“Điện thoại của anh Sở, điệu bộ nhất định phải hạ thấp.”

Che ống nghe lại, Phùng Đóa nhỏ giọng dặn dò một tiếng, lúc này mới đưa điện thoại qua.

Lý Uy cũng vực dậy tinh thần, anh Sở có thể khiến Phùng Đóa như này, sẽ không có người khác nữa rồi, chắc chắn là cái người mạnh mẽ đó.

“Xin chào anh Sở, có gì tôi có thể làm được cho anh không?”

“Đừng căng thẳng, Lý Uy, cậu nếu đã là người của nhà họ Lý, vậy Lý Linh Linh là gì của cậu?”

Lời này của Sở Vĩnh Du vừa dứt, Lý Uy kỳ quái nhìn Lý Linh Linh ở bên ngoài nắm tay của Đồng Hiểu Tiêm, trịnh trọng nói.

“Lý Linh Linh là chị tôi.”

“Được, làm phiền cậu giúp tôi hỏi chị cậu, em vợ của tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô ấy, người nhà đã gọi điện mấy lần cũng không có ai nghe, bảo cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi.”

“Ồ đúng rồi, em vợ của tôi tên là Đồng Hiểu Tiêm, là bạn cấp ba của chị cậu, cậu nói ra cái tên này là được rồi, tôi đợi điện thoại của cô ấy, làm phiền nhanh hơn một chút.”

Tút tút tút!

Nghe tiếng cúp máy, Lý Uy hai chân mềm nhũn, điện thoại cũng rơi xuống sàn, như cái máy từng từng xoay đầu nhìn sang Lý Linh Linh, hỏi.

“Chị, chị… chị nói chị… chị… chị chị chị đó tên gì?”

“Đồng Hiểu Tiêm, em làm sao vậy?”

Lý Linh Linh nghe hoặc, trước giờ chưa từng thấy em trai của mình như vậy, giống như bị cái gì đó dọa sợ vậy.

Lời của cô ta vừa dứt, Lý Uy đột nhiên bịch một tiếng ngồi bệt ra sàn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Xong rồi… xong đời rồi…”

Chú Du cảm thấy có chút không ổn, xông tới túm lấy cổ áo nhấc Lý Uy lên, trầm giọng nói.

“Cậu Sở nói gì với cậu! Tại sao cậu muốn hỏi lại tên của cô gái đó? Lý Uy, mau nói!”

Nuốt ngụm nước bọt, Lý Uy hơi dịu đi một chút, run rẩy nói.

“Anh ta… anh Sở… anh Sở bảo tôi xem thử em vợ của anh ta tại sao không nghe điện thoại, mà em vợ của anh ta, tên là Đồng Hiểu Tiêm!”

Nói đến đây, Lý Uy đã gần như gào lên.

“Cho nên! Anh Sở chính là Sở Vĩnh Du! Sở Vĩnh Du chính là anh Sở con mẹ nó! Phải làm sao đây? Xong đời rồi!”

Tuy người gây chuyện là Phùng Dương, nhưng sự việc lại xảy ra ở nhà họ Lý bọn họ, loại chuyện đã uy hiếp đến cơ thể của cô gái này, ai sẽ không nổi giận? Không thể nào.

Tiếng gào này của Lý Uy khiến cả không gian yên ắng, chết ở trong khoảng lặng.

Chú Du ngây ra tại chỗ, Phùng Đóa càng loạng choạng lùi về sau mấy bước, sắc mặt đã trắng bệch.

Tại sao… tại sao ông trời muốn trêu đùa con như vậy chứ? Con không dễ dàng gì mới tìm được cách cứu ông nội, tại sao!

“Chị! Làm sao thế? Chị thật sự biết Sở Vĩnh Du đó sao? Nếu đã quen biết, vậy thì lại lấy ra mấy chục tỷ đi, lần này em biết sai rồi.”

Phùng Dương lại căn bản không biết nguyên nhân bên trong, nói bản thân sai rồi, nhưng biểu tình đó, lại vẫn là vẻ chả sao cả, dù sao anh ta là cậu chủ nhà họ Phùng, có thể bồi thường tiền đã là cực hạn rồi, nhất là ở loại địa phương nhỏ này.

“Phùng Dương, cậu… cậu căn bản không biết cậu đã phạm sai lầm như thế nào? Cậu…”

Chú Du ở một bên nói rồi đột nhiên một quyền đấm vào bụng của Phùng Dương, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu lâm ông ta động thủ đánh người dòng chính của nhà họ Phùng.

“Cậu cái đồ súc sinh!”

Từng quyền này vô cùng ác, ngược lại khiến Lý Uy bị dọa tỉnh lại, vội vàng chạy tới kéo Lý Linh Linh nói, nói một câu khiến người ở đây đều lần nữa rơi vào trầm mặc.

“Chị! Cuộc gọi này của Sở Vĩnh Du, rốt cuộc trả lời như nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK