CHƯƠNG 85: THẬT SỰ LÀ CÔ
“Xin chào tôi là quản lý khu nhà, phiền điền xuống phiếu điều tra này.”
Đúng lúc này, bên ngoài viện, một người đàn ông trung niên mang giày tây xuất hiện, trong tay ôm một xấp hồ sơ.
Sở Vĩnh Du đang chơi đùa với Hữu Hữu, nhíu mày một cái.
“Chờ đi.”
Ôm Hữu Hữu vào phòng, lúc này mới đi ra nhưng không nhận phiếu điều tra, mà mở cửa sân nói.
“Bảng điều tra này hẳn là rất quan trọng, chúng ta đổi chỗ điền đi.”
Người trung niên sửng sốt một chút, hỏi.
“Thưa ngài, đổi chỗ điền là có ý gì?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du đã ôm lấy ông ta, người trung niên phát hiện, cơ thể mình không tự giác đi theo về phía trước.
“Đổi chỗ là đổi chỗ điền, không nên nói nhảm nhiều như vậy.
Đến một căn biệt tự không người ở cách đó không xa, Sở Vĩnh Du đột nhiên nói với người đàn ông bên cạnh.
“Ông là người của thần cổ môn? Cái thứ đồ gớm ghiếc trong cơ thể ông, tôi muốn ngửi không thấy cũng khó.”
Người trung niên vô cùng sợ hãi, vừa giãy dụa nói.
“Thưa anh! Anh…anh buông tay, tôi không hiểu anh đang nói gì!”
Sở Vĩnh Du nghi hoặc, người đàn ông này quả thật không nói sai, ông ta thật sự không biết sâu độc bên trong người mình là từ đâu đến.
Ngón trỏ phải điểm một chỗ trên người ông ta một cái, người trung niên cảm thấy một trận rùng mình, đột nhiên phun một ngụm máu.
“Không cần cảm ơn tôi, về nhà sớm một chút.”
Nhìn bóng lưng Sở Vĩnh Du rời đi, người trung nhiên đang muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát, đột nhiên cả người ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy trong ngụm máu ông ta vừa mới nôn ra trên đấy, có một con vật nhỏ đang ngọ nguậy, giống như châu chấu, vội vàng đạp một cước lên rồi sắc mặt trắng bệch chạy trốn.
Lúc Sở Vĩnh Du quay lại nhà lần nữa, hàng xóm mới, cô nàng sườn xám kia sờ mũi, không biết suy nghĩ cái gì.
Ban đêm, cả nhà hào hứng xuất phát, Sở Vĩnh Du cũng không biết nói gì, Đồng Ý Yên thế mà đặt bàn tại nhà hàng hải sản Thượng Cảnh.
Nhưng mà cũng đúng lúc, anh cũng đang muốn tìm một cơ hội, nói chuyện này cho Đồng Ý Yên.
Thú vị là, lúc đi vào phòng, Đồng Quyên Quyên cũng ở đây, đúng lúc đi từ một căn phòng riêng không xa ra, cầm điện thoại di động, giống như là muốn nghe.
Thấy cả nhà Đồng Ý Yên, Đồng Quyên Quyên biến sắc, trực tiếp lựa chọn coi nhẹ.
Bọn người Đồng Thế Tân đương nhiên cũng sẽ không để ý gì, đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đồng, sao lại phải quan tân một đứa con cháu coi nhẹ.
Nhưng sau khi đi qua, Đồng Quyên Quyên lại ngăn Sở Vĩnh Du lại.
“Không sao, bà xã mọi người đi trước đi.”
Nói một câu, mấy người Đồng Ý Yên mới tiếp tục đi về trước, sau đó Sở Vĩnh Du nhìn Đồng Quyên Quyên.
“Có chuyện gì?”
Đồng Quyên Quyên ôm hay tay, ánh mắt lạnh như băng.
“Chuyện anh làm với em trai tôi, hơi quá đáng.”
Nhắm hai mắt lại, tay Sở Vĩnh Du hơi chỉ ra ngoài, nhìn theo, rõ ràng là chỉ Hữu Hữu được Đồng Ý Yên ôm trong lòng.
“Chuyện em trai cô làm với con gái tôi, bình thường sao?”
Ánh mắt Đồng Quyên Quyên né tránh.
“Sở Vĩnh Du! Hữu Hữu bị đưa đến hội đấu giá, chuyện đó tôi căn bản không rõ, huống gì đó là ý của ông nội, em trai tôi cũng chỉ là thực hiện theo rồi mà thôi.”
Nói đến đây, Đồng Quyên Quyên khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo.
“Tôi ngăn anh lại, là muốn cho anh một cơ hội cuối cùng, nói xin lỗi với em trai tôi, tôi có thể làm chủ được, sau này nó hay ba tôi đều sẽ không đi làm phiền anh nữa.”
Nghe như thế, Sở Vĩnh Du gật gật đầu.
“Được, tôi cũng cho nhà mấy người một cơ hội cuối cùng, đứng trước mặt vợ tôi, tát Đồng An Thái hai cái, tôi cũng sẽ bỏ qua cho nhà mấy người.”
“Anh!”
Đồng Quyên Quyên vô cùng tức giận.
“Được, vậy thì chẳng có cái gì mà nói nữa, Sở Vĩnh Du, anh cũng đừng quá kiêu ngạo cuồng vọng, nếu như không phải bạn trai tôi có nhiệm vụ khẩn cấp ra nước ngoài, còn không có cách nào liên lạc được, anh cho rằng anh có thể tạo nên bao nhiêu sóng gió? Hãy đợi đấy!”
Vẫy hai tay, Sở Vĩnh Du rời đi, Giang Mạnh là cái thá gì, dù là kẻ nào dám ngăn cản anh đòi lại công bằng cho vợ và con gái mình, đều là lấy trứng chọi đá.
Vào phòng không bao lâu, Trần Việt cũng đưa Lâm Sinh đến, hai đứa nhỏ gặp mặt, đương nhiên không thể thiếu một trận ồn ào, cũng may phòng khá lớn, chạy tới chạy lui cũng không cần quá lo lắng.
“Đúng rồi ba mẹ, Vĩnh Du, con mời được ông chủ Liên đến đây, có câu con vẫn muốn nói, nhà chúng ta thiếu nợ ông chủ Liên nhiều lắm, cho nên mặc dù sau này không đến mức ăn mặc cần kiệm, nhưng nhất định phải trả tiền cho ông chủ Liên trước, như vậy chúng ta mới an tâm được.
Đồng Ý Yên vừa nói xong, Đồng Hiểu Tiêm cách đó liền nói thầm.
“Còn cái gì chứ, anh rể em không phải cứu mạng ông ta sao? Ông chủ lớn thế này, một cái mạng mấy chục tỷ cũng không đổi được, thì được cái gì chứ.”
Bất đắc dĩ nhìn qua, Đồng Ý Yên nói.
“Hiểu Tiêm, cũng không thể nói như vậy được, chuyện gì ra chuyện đó, nếu như chúng ta thật sự cho rằng như vậy, cái thứ tình người này, người ta không nhận cũng có thể không nhận, hiểu không?”
Lúc này điện thoại Đồng Ý Yên vang lên, là Liên Sâm gọi đến, nói chuyện một hồi, khách sáo hai câu rồi cúp máy.
“Ông chủ Liên có việc không đến được, vậy chúng ta gọi món đi.”
Sở Vĩnh Du đương nhiên biết đây là Liên Sâm lấy cớ, cho Liên Sâm mười lá gan, cũng không dám ngồi ăn cơm cùng bàn với anh, đương nhiên, kỳ thật Sở Vĩnh Du đối với mấy vấn đề này không sao cả, nhưng anh không thể nào đi ngăn được những suy nghĩ miên man của người khác.
“Phục vụ, gọi món!”
Đồng Hiểu Tiêm vỗ tay phát ra tiếng, còn cười nói với Đồng Ý Yên.
“Ha ha, vậy em không khách khí nữa, hôm nay phải làm thịt chị em một lần.”
“Không vấn đề, em cứ tùy ý, hôm nay chị dự chi 30 triệu, no chết em.”
Nói xong, Đồng Ý Yên nhìn Trần Việt bên cạnh.
“Chị Trần, ở nhà mới đã quen chưa?”
Trần Việt gật gật đầu.
“Ừm, nhưng mà Lâm Sinh nhớ Hữu Hữu, hai đứa bé có thể đến chơi với nhau.”
Lúc này, người phục vụ đi đến bên cạnh Đồng Ý Yên, mỉm cười nói.
“Xin chào cô, quản lý chúng tôi đã dặn dò, bàn này dựa theo món tiêu chuẩn cao nhất lên món, ngài không phải gọi món.”
Hả? Cả gia đình đều rất nghi hoặc, Sở Vĩnh Du mở miệng.
“Quên nói cho em, nhà hàng này bây giờ là của em.”
Cái gì?
Đồng Ý Yên không thể tin được nhìn Sở Vĩnh Du, sau khi hết khiếp sợ mới cau mày nói.
“Anh nói gì đó! Cũng không sợ người ta cười chê, huống gì chị Trần còn ở đây, anh nói chuyện sao càng lúc càng không an phận rồi.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ.
“Anh nói là sự thật, anh không phải quen biết một đầu lĩnh xã hội sao? Chồng em có thể đánh, giúp anh ta một chuyện, anh ta tặng nhà hàng này cho anh, anh lấy cái này cũng không dùng đến, đã cho bọn họ đưa xuống dưới danh nghĩa của em rồi, không đến một tháng, tài khoản của em có thể nhận được một mớ tiền.”
Nói ra có đầu có đuôi, nhưng người trên bàn vẫn trầm mặc, ngoài trừ Trần Việt, cô ấy thật sự tin rằng Sở Vĩnh Du có năng lực như thế.
Phốc!
Đột nhiên, Đồng Hiểu Tiêm nỏ nụ cười.
“Anh rể, anh đúng là rất hài, anh đánh một trận giúp người ta, người ta cho anh nhà hàng hải sản cao cấp như vậy cho anh sao? Ai tin!”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, quản lý tự mình đẩy xe đến, bên trên có sáu bình rượu đỏ.
“Hoan ngênh ông chủ mới lần đầu đến tiệm dùng cơm, tôi là quản lý nhà hàng của ngài.”