Vân Thủy Dật lái xe đến cửa hàng Gucci, trên gương mặt là nụ cười nhạt.
Từ sau khi ông cụ Vân Thiên Sơn được Sở Vĩnh Du cứu ra, tâm trạng của cô ta vẫn luôn rất tốt, vì đó luôn là một tảng đá đè nặng trong lòng cô ta, bây giờ cuối cùng cũng xem như buông được xuống rồi, thật sự như trút được gánh nặng.
Giờ này phút này, cho dù nhân viên cửa hàng gọi điện thoại tới, nói có người cố ý bới móc gây chuyện, quản lý cũng không thể làm gì, nên cô ta đã đến, cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của cô ta.
Cô ta tiến vào, đi vào khu nghỉ ngơi, tầm mắt dần mở rộng ra, khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi đó được nhân viên cửa hàng phục vụ, cả người Vân Thủy Dật đều ngơ ra.
“Vân Thủy Dật, haha, sao thấy tôi lại bất ngờ thế?”
Lời của Ngụy Manh Manh khiến Vân Thủy Dật không biết nên trả lời thế nào, không phải Sở Vĩnh Du đã đưa Ngụy Manh Manh lên núi sống rồi sao?
Những nơi như vậy, một phụ nữ yếu ớt không thể nào thoát ra được, nhưng bây giờ người ngồi trước mặt cô ta là ai đây?
Có điều Vân Thủy Dật cũng không thấy sao cả, lên tiếng nói.
“Ngụy Manh Manh, cô đến đây để làm gì?”
Nhà họ Ngụy chỉ còn lại hơi thở tàn, cô ta sẽ sợ một Ngụy Manh Manh bé nhỏ này sao?
“Tôi đến, là để cho cô một tín hiệu, để cô biết Ngụy Manh Manh tôi đã trở lại rồi, cô, Vân Thiên Sơn và cả Sở Vĩnh Du, đều nên cẩn thận một chút, hiểu không? Nhìn xem, có phải tôi rất tốt hay không, đợi tôi tham quan lại thành phố lớn này một lần nữa, đến lúc đó, chúng ta sẽ từ từ chơi với nhau, giống như ban đầu Sở Vĩnh Du chơi đùa người nhà tôi vậy.”
Ngụy Manh Manh chậm rãi đứng dậy, nói xong câu đó, cô ta đi ra ngoài.
Đối với điều này, Vân Thủy Dật vô cùng khinh thường, một con chó mất nhờ còn dám uy hiếp người khác, không cần biết Ngụy Manh Manh làm cách nào để thoát khỏi núi, hơn nữa còn dám đến đây diễu võ dương oai, người đằng sau lưng cô ta là ai, những điều này hoàn toàn không quan trọng, bởi vì, không ai có thể địch lại Sở Vĩnh Du.
Ông nội cô ta từng nói, trừ phi người đã gửi Long Mễ khi đó quay lại, nếu không, bọn họ sẽ không có bất cứ nguy hiểm và lo lắng gì cả.
Hai ngày trôi qua, ngày nào Sở Vĩnh Du cũng ở bên Hữu Hữu.
Sáng sớm hôm đó, bốn chiếc xe trước kia lại đến cổng bên ngoài biệt thự, Sở Vĩnh Du đương nhiên là đã nhìn thấy.
“Ba mẹ, vợ, con đi đây, anh đi đây, lần này mất bao nhiêu thời gian con cũng chưa biết được, nhưng con có thể đảm bảo, mọi người sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu, thậm chí sẽ còn an toàn hơn lúc con ở đây.
Đích thân Long Thần bảo vệ đất nước ở trong tối bảo vệ, nếu còn xuất hiện nguy hiểm, vậy đúng thật là khó mà tin nổi.
“Ừm, Vĩnh Du, anh cũng phải chú ý an toàn đó.”
Đồng Ý Yên gật đầu, một người vợ tiêu chuẩn, không nên hỏi quá nhiều chuyện.
“Ba! Nhớ mang quà về cho con nhé.”
Hữu Hữu được Sở Vĩnh Du bế lên, câu nói này lại chạm đến dây thần kinh nào đó của anh, anh vội cười nói.
“Ba sẽ không quên đâu, nhất định sẽ mang quà về cho Hữu Hữu.”
Ra khỏi cửa, trên bốn chiếc xe, ngoại trừ tài xế, toàn bộ đều đang xếp hàng đứng đợi.
Vẫn là người trung niên trước kia, lúc này lại không còn vẻ huênh hoang kia nữa, mà đột nhiên lại kính lễ.
Đây không phải là đang tôn kính với Sở Vĩnh Du, mà là một kiểu tôn trọng với anh hùng.
Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du, bảo vệ đất nước, không ngờ đến cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này, tuy đều là do anh gây ra, nhưng nghĩ lại thì vẫn cứ cảm thấy có chút buồn bã.
Sở Vĩnh Du trả lễ, ngay sau đó đi lên xe.
“Đại nhân, thư phán quyết bên tổng bộ đội điều tra vụ án đặc biệt gửi tới, anh bị phán án chung thân, nhốt vào tử ngục.”
Hai chữ tử ngục này vừa thốt ra, cơ thể của tài xế trong xe khẽ run rẩy, nếu không có chuyện lần này của Sở Vĩnh Du, cho dù là những nhân viên nội bộ như bọn họ cũng cho rằng tử ngục chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Khẽ “ừm” một tiếng, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông Tần từng nói, Phùng Thiên Hạ vẫn còn một ít bạn bè bên ngoài, vậy nên chuyện lần này, không thể nào làm giả được, nếu không Phùng Thiên Mã cũng sẽ biết, đồng thời sẽ còn nghi ngờ.
Sở Vĩnh Du khẽ nhếch môi, anh đột nhiên nghĩ, bản thân đã bị xét xử, chắc đám người vớ vẩn kia cũng sẽ xuất hiện thôi.
Ngồi máy bay đến một cửa cảng nào đó, anh đứng đó, gió biển mát mẻ khẽ lướt qua.
Sau khi Sở Vĩnh Du lên một chiếc du thuyền không lớn, người của đội điều tra vụ án đặc biệt đều đã rút về.
Nhìn chiếc du thuyền không ngừng rời xa, Mã Trạch ẩn mình trong một góc tối nào đó khẽ thở dài.
“Ài, rõ ràng đại nhân đã xuất ngũ rồi, ông Tần còn giao nhiệm vụ cho anh, đúng thật là… lúc nào cũng thân bất do kỉ.”
Ban đầu lúc nhận được tin tức ở chỗ Tường Vi, Mã Trạch hoàn toàn không tin, đại nhân sẽ bị tuyên án, sao có thể chứ? Dù sao tứ đại thủ hộ bọn họ đều biết, Sở Vĩnh Du là người ông Tần rất tán thưởng, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được.
Nhưng khi tin tức ngợp trời, anh ta biết là đã thật sự xảy ra rồi, nếu không phải Sở Vĩnh Du đã nói rõ nguyên nhân, chắc chắn anh ta cũng sẽ nóng lòng như lửa đốt.
Rồi, anh ta còn cố ý nói với ba người Hình Thiên, nếu không chắc chắn bọn họ cũng sẽ lo lắng như vậy.
“Đại nhân, tôi sẽ ở đây, chờ anh trở về.”
Trên du thuyền, Sở Vĩnh Du có chút bất lực, vì ngoài người lái thuyền ra thì chỉ còn nhân viên hộ tống, mà người này lại còn là Tường Vi, khó trách lúc trước vẫn luôn không lộ mặt.
“Bất ngờ không? Tôi cố ý xin đến hộ tống anh đó, huống chi tôi vốn là giám sát viên của anh mà, anh đến đâu, chắc chắn tôi sẽ đến đó.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Có phải cô đã biết gì đó rồi không? Nếu không sao lại không có chút buồn bã gì vậy chứ?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tường Vi khẽ ửng đỏ.
“Anh muốn tôi lo lắng cho anh sao? Phì phì phì! Tôi thì biết được gì chứ, dù sao tôi cũng cảm thấy, chắc anh sẽ không thật sự bị nhốt trong tử ngục đâu, ừm, là vậy đó.”
Sở Vĩnh Du bật cười lắc đầu, rồi nói.
“Ý của cô là, muốn theo tôi đi tử ngục sao?”
“Đúng, tôi đã xin rồi, hơn nữa cũng được phê chuẩn rồi, yên tâm đi, ít nhất bên cạnh anh còn có một người quen.”
Tường Vi muốn theo anh đến tử ngục, chuyện này quả thực khiến anh có chút kinh ngạc, có điều cũng không sao cả, nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, chắc anh cũng không cần ở đó quá lâu, trước mắt xem ra vị trí của tử ngục chắc là ở nơi nào đó của biển sâu.
Nửa tiếng sau, du thuyền đột nhiên dừng lại, Tường Vi nói với Sở Vĩnh Du.
“Đi thôi, quãng đường còn lại, du thuyền không thể nào đi được.”
Ồ? Sở Vĩnh Du lên boong tàu, trong tầm mắt của anh, một chiếc tàu ngầm xuất hiện, cửa tàu mở ra.
“Tử ngục… không ngờ lại ở dưới biển mà không phải ở trên biển, thú vị đây.”
Phía bên này, Sở Vĩnh Du vào tàu ngầm rồi tiếp tục lên đường, Tư Đồ Yến phía bên kia nhìn bản photo của giấy xét xử, cười không khống chế được cảm xúc.
“Tử ngục, không ngờ tử ngục lại thật sự tồn tại, Sở Vĩnh Du vào trong đó, cả đời này cũng đừng mong thoát ra nữa, đúng là chuyện tốt mà, không làm gì cũng mất đi một đối thủ cạnh tranh, vậy ngày tháng tiếp theo có thể yên tâm bế quan hấp thu Long Mễ rồi, đến cuối cùng lúc lựa chọn, chỉ cần đối phó với tên chiến thần nộ hải kia là được.”
Nghĩ vậy, Tư Đồ Yến tiện thay đưa bản photo của giấy xét xử cho một người bên cạnh.
“Cầm đi cho Đồng Quyên Quyên xem, để cô ta cũng vui vẻ chút, đồng thời, việc huấn luyện của cô ta cũng đừng dừng lại, người phụ nữ này, chỉ số tình cảm cũng không tệ, đến cả Giang Mạnh cũng hạ gục được, đối với tôi mà nói, hữu dụng.”
“Vâng, đại nhân.”