CHƯƠNG 611: TẠI SAO LẠI KHÔNG MUA HAI CON.
Còn nửa tiếng đồng hồ nữa là đã đến thời gian thỏa thuận, đột nhiên có một người trung niên chạy vào, thở không ra hơi, trực tiếp quát lên.
“Để trẻ con trốn đi hết đi, đang có người chém giết lung tung kìa!”
Cái gì!
Lời nói này làm cho rất nhiều người lớn không kịp phản ứng lại, chứ đừng nói chi là mấy đứa con nít đang chơi quên cả trời đất.
Thấy như vậy, người trung niên gấp gáp.
“Khóa cửa lại đi, bọn họ đang có mấy người chạy qua bên đây đó.”
Nhân viên làm việc của công viên thiếu nhi có hai thằng nhóc cũng khá là nhạy bén, mặc kệ là thật hay giả, trước tiên phải khóa cửa lại. Nếu như báo cáo sai, mở cửa ra cũng không tổn thất gì hết, nhưng mà nếu như thật thì làm sao đây.
Đang muốn hành động, đã có ba người chạy vào từ ngoài cổng, trên tay của bọn họ đều cầm theo một con dao, thậm chí còn không che mặt.
Còn khoa trương hơn đó chính là ba người này không nói nhảm tiếng nào, liền lao vào trong khu trò chơi trẻ em, tư thế đó rõ ràng là muốn chém giết con nít.
“A!”
Rốt cuộc đã có người phát ra tiếng thét chói tai, cũng có người đang tìm kiếm ghế hay là thứ gì đó đi liều mạng, dù sao thì cũng có con mình ở trong đó, mặc kệ là tình yêu của ba hay là tình yêu của mẹ, bây giờ hoàn toàn bộc phát.
Sở Vĩnh Du đứng dậy sải bước đi lên phía trước, một bước liền đạp bay một người cầm dao trong số đó bay ra xa khoảng năm sáu mét, nằm yên trên mặt đất không cử động.
Hai người khác giật nảy mình, nhưng mà hình như cảm xúc dao động cực kỳ mãnh liệt, cũng chỉ là sửng sốt một chút rồi liền vung dao bổ về phía Sở Vĩnh Du.
Răng rắc!
Chỉ nhìn thấy Sở Vĩnh Du nhảy lên tại chỗ, sau đó đá liên hoàn trên không trung, âm thanh chém giết của hai người đó bị ngắt quãng, đồng thời cũng nối gót theo bạn mình bay về hai phía khác nhau.
Đến lúc này, ba tên lưu manh đều đã ngất đi, những phụ huynh còn lại trợn mắt há hốc mồm.
Bốp bốp bốp!
Mấy giây trôi qua, có một ông cụ dẫn theo cháu trai đến đây chơi đã vỗ tay trước, những người khác cũng hồi hồn lại bắt đầu vỗ tay.
Những tiếng vỗ tay này giống như là tặng cho Sở Vĩnh Du, bọn họ bị thương cũng không sao hết, nhưng mà những đứa trẻ đang chơi ở bên trong là thịt trong tim mình, sự xuất hiện của Sở Vĩnh Du thật sự rất kịp thời.
Sở Vĩnh Du nở nụ cười đáp lại mỗi một câu tán dương anh.
Bởi vì anh nhanh chóng phản kích, bọn nhỏ bên trong không bị ảnh hưởng gì hết, vẫn còn đang chơi đùa bình thường.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã chạy đến nơi, mang ba tên lưu manh đó đi khỏi, đồng thời hỏi thăm Sở Vĩnh Du rồi sau đó cũng đi luôn.
Lấy điện thoại di động ra, Sở Vĩnh Du gọi cho Tường Vi.
“Cô có biết chuyện tập kích cửa hàng Hoa Thái không?”
“Tôi biết anh Sở, là mấy người bình thường bi quan chán đời muốn trả thù xã hội, may mà không xuất hiện thương vong… anh Sở, anh cũng ở đó hả?”
Nghe thấy không xuất hiện tình huống thương vong, Sở Vĩnh Du thở phào một hơi.
“Không ai bị thương là được rồi.”
“À đúng rồi anh Sở, Nghiêm Tuyết Nhi bị triệu tập rồi đó, tôi đã gửi lên cho cấp trên, có phải là anh nên hỏi Tần lão xem xem khi nào có thể khôi phục lại cho anh?”
Nở nụ cười, Sở Vĩnh Du không nói nhiều, anh cúp điện thoại.
Trước tiên không cần phải gấp gáp về chuyện này, chờ đến khi anh trở về từ Cửu Long Thành, chắc là bên phía Tần lão xử lý cũng xong xuôi.
Mình nhất định phải lấy lại danh dự chiến thần của mình, ngoại trừ những gì mà mình vốn phải có được, anh còn muốn đến Lương Nhân Cốc tìm mấy cao thủ chân chính để bảo vệ người nhà cho mình, anh nhất định phải dựa vào thân phận chiến thần để tích nhiều điểm, ngày hôm nay gặp phải Tôn Đế, thực lực mình đã được tăng cao, đồng thời có thể nhận ra sự cường đại của người này, tai họa ngầm như Gia tộc Quang Thứ nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
Về đến nhà, Đồng Ý Yên còn chưa tan làm, Đồng Thế Tân và Tư Phu cùng đi ra ngoài mua thức ăn.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của con gái đang ngồi trên ghế sa lông, Sở Vĩnh Du đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh cười nói.
“Hữu Hữu, ba giới thiệu cho con một người bạn mới có được không nào?”
Hữu Hữu tò mò.
“Bạn mới hả? Ba ơi, là ai vậy, đang ở đâu?”
“Mặc Lục, chào hỏi với con gái của ta đi.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du chỉ vào bên tay phải của Hữu Hữu.
“Con nhìn đi kìa.”
Quay đầu lại, Hữu Hữu liền nhìn thấy Mặc Lục đang nằm ở trên ghế sa lông, đang liếm láp móng vuốt nhỏ của mình.
Một con chó trắng như tuyết lớn cỡ chừng bàn tay, trong nháy mắt Hữu Hữu liền bị sự đáng yếu này cảm hóa, vội vàng đi qua ôm Mặc Lục lên.
“A! Thật là đáng yêu quá đi, ba ơi, ba tặng cho con hả?”
Mặc Lục cũng vô cùng nể mặt liếm liếm khuôn mặt của Hữu Hữu, làm cho cô bé vui vẻ vô cùng.
“Đúng vậy đó, nó tên là Mặc Lục, sau này nó sẽ là bạn của con.”
“Ha ha, Mặc Lục ơi, chị có thể chia sẻ đồ ăn ngon với em, em chờ nha.”
Nhìn thấy con gái vui vẻ phấn khởi chạy lấy đồ ăn vặt của mình, Sở Vĩnh Du đau hết cả đầu, anh quên mất chuyện này rồi, Mặc Lục chỉ ăn Long Mễ, nó căn bản không có hứng thú với những món khác.
Quả nhiên, lúc Hữu Hữu mang theo một đống đồ ăn tới, Mặc Lục không có phản ứng gì hết, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu lại méo mó.
“Ba ơi, Mặc Lục không có thích con có đúng không ạ?”
Lúc Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, Mặc Lục hiếm khi mới ăn một miếng bánh bích quy nhỏ, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.
“Hì hì, chị biết là em thích chị mà.”
Lần này, Hữu Hữu vui vẻ rồi. Sở Vĩnh Du cũng giơ ngón cái lên với Mặc Lục, đúng là cho con gái mặt mũi, thật sự rất hiếm thấy.
Sau đó người một nhà lần lượt trở về, nhìn thấy Mặc Lục cũng vô cùng yêu thích, nhất là Đồng Ý Yên, thiếu chút nữa là đã muốn cướp với Hữu Hữu, vẫn may là bị Sở Vĩnh Du ngăn cản lại.
“Vĩnh Du, một con chó đáng yêu như thế, anh mua ở đâu vậy, sao lại không mua hai con?”
Còn hai con nữa chứ… có lẽ là Mặc Lục độc nhất vô nhị trên thế giới này rồi…
“Vợ à, thật ra không phải là anh mua đâu, anh nhặt được Mặc Lục ở trên đường đó, anh đã hỏi thăm rất nhiều người, cũng không biết nó là chủng loại gì nữa, đi đâu mua bây giờ.”
Đồng Ý Yên bĩu môi, con chó quá đáng yêu, lại không thể tranh giành với con gái, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cho đã nghiền.
Mấy ngày trôi qua, Sở Vĩnh Du hoàn toàn trở thành một người ba đủ trách nhiệm, mỗi ngày đưa đón con gái đến nhà trẻ, cũng coi như rất thích thú.
Ngày hôm nay vừa mới đưa Hữu Hữu đến nhà trẻ, anh liền nhận được điện thoại của Văn Khả Hân, xem ra là thời gian phải đến Cửu Long Thành không còn xa nữa.
Đi vào trong một quán cà phê, nhìn thấy Văn Khả Hân ngồi ở đây, cô ta vẫn tản ra khí chất thuộc về một mình cô ta, có thể nhìn thấy được nhân viên phục vụ nam của quán cà phê cùng với mấy người khách đều đang lén lút đánh giá cô gái đặc biệt này.
“Sắp phải đi rồi hả?”
Sở Vĩnh Du đi thẳng vào vấn đề, Văn Khả Hân cười nói.
“Trông anh sốt ruột quá nhỉ, không còn bao nhiêu lâu nữa, ngày mai tôi đã có thể xuất phát.”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du nói.
“Làm phiền cô một chuyện, có thể giúp tôi khi đăng ký tham gia cuộc đại chiến Thiên Tuyển không, chiến lực võ giả cửu phẩm đình tiêm.”
Hơi kinh ngạc, Văn Khả Hân lắc đầu cười khổ.
“Anh đề cao tôi quá rồi, đại chiến Thiên Tuyển là do Long Môn của Cửu Long Thành làm chủ, Long Môn bao trùm tất cả các gia tộc, tôi cũng không có bản lĩnh đó đâu.”
Cái này… Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, lúc đầu anh cho rằng đây không phải là chuyện lớn gì hết.
Nhưng mà lúc này lời nói của Văn Khả Hân lại vang lên một lần nữa.
“Nếu như nó vô cùng quan trọng đối với anh, thật ra tôi vẫn còn có một cách, phải xem xem anh có đồng ý không đã.”