CHƯƠNG 763
“Không được! Vĩnh Du, em nhất định phải đi cùng!”
Sở Vĩnh Du thở dài, dịu dàng nói.
“Bà xã à, chuyện liên quan đến cơ mật quốc gia, không được sự cho phép, có anh ở đây, anh đảm bảo với em, em tin tưởng anh đi.”
Do dự một hồi lâu, Đồng Ý Yên mới buông lỏng cánh tay Sở Vĩnh Du ra, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa, cô hôn hôn lên mặt của Hữu Hữu, không nỡ mà đưa cô bé cho Sở Vĩnh Du.
“Em chờ anh.”
Xuống xe, có người đưa Đồng Ý Yên vào một căn phòng trong một tòa nhà 9 tầng để nghỉ ngơi.
“Thưa cô, cô có thấy cái tường cao ở phía xa xa đó, nơi đó chính là nơi mà ngài ấy muốn đến.”
Đồng Ý Yên nâng mắt nhìn lên, quả nhiên ở phía xa xa có một bức tường cao, cao bao nhiêu cô không có cách nào phán đoán được. Nhưng mà bây giờ trong lòng của cô đang không ngừng cầu nguyện cho con gái mình, những chuyện khác không có liên quan gì đến cô.
Ở một bên khác, xe không ngừng chạy đến chỗ tường cao, đương nhiên Sở Vĩnh Du cũng đã nhìn thấy, anh có thể nhìn ra được nó cao khoảng 100 mét, hơn nữa còn có một cái đỉnh. Nếu như anh đoán không sai, thứ được nó bao quanh chắc chắn là một cái trùng động.
Cái trùng động chỉ có đường kính khoảng hai mươi mét, vậy mà lại dùng một bức tường cao 100 mét để phủ kín, có thể thấy được tầm quan trọng của nó. Hơn nữa, đứng từ ở đây đã có thể nhìn thấy được các loại vũ khí nóng, còn có nhiều loại tên lửa khác nhau.
Đến gần bức tường, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu bước xuống xe, Mặc Lục cũng trốn vào trong quần áo của anh.
Sau khi giao phó mệnh lệnh xong, dưới bức tường màu đen cao trăm mét đột nhiên có một cánh cửa mở ra.
Đứng từ ở đây có thể nhìn thấy được ở bên trong là một mảnh đèn đốt sáng trưng.
“Thưa ngài, chúng tôi không có quyền vào đó, mời ngài.”
Người đàn ông trung niên lại hành lễ lần nữa, Sở Vĩnh Du nói một tiếng cảm ơn, sau đó ôm Hữu Hữu đi vào trong.
Mới vừa đi vào, cánh cửa này đóng lại, lúc này, Sở Vĩnh Du rung động đứng yên tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy ở chính giữa khu vực được bức tường cao bao phủ có xuất hiện một cái hố đen với đường kính khoảng hai mươi mét, ở phía trong đen kịt một mảnh, thỉnh thoảng còn có màu tím xuất hiện.
Nhất là màu đen khiến cho người khác hoa mắt, nhưng mà mắt thường lại có thể nhìn rõ sự chuyển động của nó, cực kỳ quỷ dị.
Ở miệng trùng động có năm người đang ngồi, giống như là chóp của một ngôi sao năm cánh.
Mà người đang đối diện với trùng động vỏn vẹn chỉ có một bóng lưng, Sở Vĩnh Du biết đó chính là Phong Thánh Vô Phong Tử, người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Trong bốn người còn lại, còn có lần trước Sở Vĩnh Du đến Bàn Thiên môn, sư phụ chân lùn của Vương Minh Minh quyết định số người cuối cùng đến Tây Lân.
Nhìn từ góc độ này, bốn người bọn họ như đang nhắm mắt trầm tư, thật ra thì Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của bọn họ đều đang liên tục không ngừng chảy xuôi, có lẽ chính là trận pháp mà lão Tần đã nói.
Đối với trận pháp, Sở Vĩnh Du cũng rất mông lung, cái đó chính là đồ vật trong truyền thuyết, võ giả cũng có thể ngược về thời cổ đại, cũng coi như là được truyền lại, nhưng mà trận pháp… thật sự có chút mông lung.
Lúc anh muốn cất bước đi lên phía trước, đột nhiên cái trùng động rõ ràng không có gì thay đổi lại có mười mấy người, đếm sơ sơ một hồi, vậy mà lại có hơn mười sáu người.