CHƯƠNG 353: Ở ĐÂY NGUY HIỂM LẮM
Câu nói của ông già kia trong hoàn cảnh này không khác gì một làn gió nhẹ thổi qua, làm giảm không khí căng thẳng hiện giờ ở đây.
“Ông đang nói đùa sao? Tốt xấu gì ông cũng được người khác gọi là vua sát thủ, vậy mà nói là mình không tới giết người sao?”
Giọng nói của gã đàn ông khổng lồ kia vẫn cao như vậy, thậm chí còn có cảm giác như đang nói đùa.
“Đúng vậy, nếu như ông không ra tay, vậy còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ giống như câu nói gì của người Nước R sao, định ngư ông đắc lợi sao?”
Người phụ nữ có bọ cạp quần đầy trên cổ phụ họa xong, ông già da đen kia nhìn Sở Vĩnh Du, trong mắt có cả sự kính sợ.
“Không giấu anh Sở Vĩnh Du, thực ra tôi cũng là một người của huyết tộc, nhưng chỉ là loại đã bị đuổi ra khỏi cửa. Mặc dù tôi không có sự chống lưng của gia tộc nhưng tôi ít nhiều vẫn có một số bạn bè, vậy nên tôi cũng nghe qua chuyện của gia tộc Gran, hôm nay tôi tới đây là để cảm ơn anh.”
Nói xong, ông già da đen cúi người xuống thật sâu.
“Cảm ơn cậu đã giết công tước của gia tộc Gran, cả đời này của tôi cũng không còn tâm nguyện gì nữa.”
Sau đó, ông già da đen từ từ lui đi, bóng người dần dần trở nên mờ mịt, không nhìn rõ nữa.
Sở Vĩnh Du không nói gì, ông già đó thực sự bỏ đi chứ không phải là giả vờ.
Cảnh tượng bất ngờ xảy ra trước mặt khiến thái độ của người phụ nữ với chỗ bọ cạp và gã đàn ông khổng lồ trở nên nặng nề hơn, hai người này nhìn nhau rồi cùng đồng thanh nói.
“Liên thủ, tiền thưởng chia đôi.”
Ào!
Một luồng gió thổi ào qua giữa hai người bọn họ, bóng người của Sở Vĩnh Du không hiểu từ bao giờ đã vượt qua người bọn họ rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng mơ hồ, người phụ nữ bọ cạp và gã đàn ông khổng lồ vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không động đậy gì nữa, giống như đã chết rồi.
Trong chiếc xe thương vụ Buick bên ngoài bãi đất hoang, ông già da đen từng có được danh hiệu vua sát thủ ngồi ở vị trí phó lái, đằng sau còn có ba người nước ngoài, người nào người nấy đều bừng bừng sát khí, có lẽ đều là những sát thủ đẳng cấp.
“Vương, mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta là Sở Vĩnh Du, anh ta thật sự ghê gớm như vậy sao?”
Một người trong số đó lên tiếng, ông già da đen bật cười rồi lắc đầu.
“Một người có thể giết được cả công tước của huyết tộc thì không thể dùng từ ghê gớm để hình dung được nữa. Sở dĩ tôi ngăn cản mọi người xông lên phía trước là vì từ khi vào nghề này đến nay, mọi người đều kiên trì ủng hộ tôi, cũng coi như cứu mọi người một mạng.”
Hai người còn lại còn định nói tiếp nhưng đột nhiên những tiếng cộc cộc vang lên, khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình. Tắt cả những người ở đó đều là những sát thủ đẳng cấp, không ngờ có người có thể lần vào đây mà không phát ra bất cứ một âm thanh nào, đến khi tiếng gõ cửa kính vang lên anh ta mới bị phát hiện ra sao?
Ông già da đen quay đầu lại, vội vàng sợ hãi hạ cửa kính xuống, bởi vì người gõ cửa chính là Sở Vĩnh Du.
“Thu dọn gọn gàng.”
Sở Vĩnh Du chỉ nói một câu như vậy rồi rời đi.
Một lúc sau, ông già da đen mới lấy lại được bình tĩnh, quay đầu lại nói.
*Đi thôi, tôi biết trong lòng mọi người không phục, dù sao đó cũng là 2 tỷ đô la mỹ, làm xong vụ này có thể nghỉ hưu được luôn, vậy nên tôi mới dẫn mọi người theo, chứng kiến trực tiếp là sẽ biết ngay thôi.”
Đến mảnh đất hoang kia, máy người lập tức nhìn thầy gã đàn ông khổng lồ và người phụ nữ kia đứng nguyên tại chỗ không động đậy, lập tức cả ba người này đều biến sắc.
“Độc nữ và Lực vương?”
“Chuyện này… sao bọn họ cũng tới đây?”
*“Ngoan nào, sức hấp dẫn của 2 tỷ đô la mỹ là rất lớn đấy, hai người này… Chờ đã, vì sao hai người này không hề cử động?”
Trong lúc ba người kia còn nhao nhao cả lên, ông già da đen đã tới bên cạnh, rồi đẩy thử hai người kia, nói.
“Chết rồi.”
Bịch bịch!
Hai âm thanh cùng vang lên một lúc, nhìn thấy hai cái xác ngã ập xuống đất, hồn phách của ba người kia cũng bay hết sạch.
Hai người này mạnh như vậy mà bị Sở Vĩnh Du dễ dàng giết chết vậy sao. Bọn họ… đúng là vẫn còn quá may, nếu không phải bị ngăn lại, tới đây không khác gì là để nạp mạng.
“Chúa ơi, mạnh như vậy thì đừng nói là 2 tỷ, đến cả 10 tỷ thì cũng làm gì có ai giết chết được anh ta, đang sợ quá. Nước R nguy hiểm quá, chúng ta mau về nước thôi, không thể ở đây thêm một phút nào nữa.”
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Sở Vĩnh Du ngồi máy bay tới Kim Cảng, chuyện trang web đen có lẽ đã được khẳng định, hẳn là do nhà họ Ôn ở Kim Cảng làm ra. Nhưng đến khi anh bảo Mã Trạch đi điều tra thử thì lại phát hiện ra, nhà họ Ôn vô cùng ngoan ngoãn, có lẽ là Ôn Trung, ba của Ôn Hưng Hoa làm ra chuyện này.
Ngoài ra, Sở Vĩnh Du thật sự không nghĩ được ra người nào khác có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Ra khỏi sân bay, một nơi cách đó không xa lại thu hút sự chú ý của Sở Vĩnh Du.
Nhìn thấy một nhóm tám người dựa lưng vào nhau đứng thành vòng tròn, đứng nguyên một chỗ không cử động, nhìn từ bên dưới hình như bên trong có một người đang bị những người bao vây.
Vốn dĩ anh định nhìn sang phía khác, gọi xe ra khỏi sân bay nhưng đúng lúc đó người bị bao vây bên trong cái vòng đó lại nhảy ra ngoài, hơn nữa còn kêu cứu mạng.
Nhưng điều kỳ lạ là đám đông xung quanh qua lại, kể cả nhân viên bảo vệ của sân bay không hề có bắt cứ một phản ứng nào, giống như là tất cả đều không nhìn thấy gì.
Sở Vĩnh Du thở dài bất lực rồi bước tới.
“Mấy người cản trở tự do của người khác như vậy là không đúng rồi.”
Không ngờ lại nhìn thấy có người lo chuyện bao đồng, một người đàn ông áo đen trong số đó bật cười.
“Nhóc con, là người từ nơi khác tới đúng không, đừng có lo chuyện bao đồng, cút sang một bên đi, nếu không e rằng tới ngày mai mày không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu.”
Hả? Vừa mở miệng ra là đã muốn lấy mạng người sao? Như vậy cũng đủ đề thây chủ nhân đứng sau đám người này huênh hoang cỡ nào, e rằng từ trước đến nay đều không coi mạng người ra gì.
Cả người Sở Vĩnh Du tỏa ra sát khí, tám người áo đen lập tức co cụm lại trên đất, cả người không ngừng co giật, sau đó người bị đám người này bao vây ló mặt ra.
“Anh… anh Sở?”
Không sai, người bị nhóm người này bao vây chính là cô gái loli mắt to Bạch Hinh Vũ được Sở Vĩnh Du cứu ở khu phố Tàu ở N thành, nếu không phải vậy anh cũng không phải là kiểu người thích lo chuyện bao đồng.
“Bạch Hinh Vũ, sao cô lại tới Kim Cảng? Lại còn xảy ra chuyện thế này nữa?”
Bạch Hinh Vũ nhăn nhó, khổ sở, trong mắt người khác dáng vẻ loli của cô ta càng khiến người khác cảm thấy đáng thương hơn.
“Nhà của tôi ở Kim Cảng, những người này… đều là những người theo đuổi tôi. Lần nào đám người này cũng vậy, rất đáng ghét. Anh Sở, anh mau đi đi, nếu không một lát nữa người kia tới, nhìn thấy tôi và anh đang nói chuyện, nhất định là sẽ phát điên. Tôi chưa từng thấy ai đố ky và ghen ghét với người khác nhiều như anh ta, những người khác thật sự không thể so sánh nỗi. Tôi cũng phải chạy đây.”
Thực ra nguyên nhân thật khiến Sở Vĩnh Du cứu Bạch Hinh Vũ là khi ở N thành, lúc ở trên xe, cô con gái Hữu Hữu của anh có nói trên người Bạch Hinh Vũ có một mùi hương rất thơm, nhưng anh lại không hề ngửi thấy gì, vậy nên anh vẫn còn cảm thấy hơi tò mò với cô gái này.
Lúc này lại nghe thấy cô ta nói vậy, anh mỉm cười gật đầu, lúc đang định rời đi thì lại nghe thấy tiếng động cơ vang lên ầm ầm. Một giây sau, chiếc xe thể thao mui trần Porsche lao tới, tấp thẳng vào lề đường, gần như là bay thẳng về phía Sở Vĩnh Du.
Ngay lập tức, sắc mặt của Sở Vĩnh Du trở nên rất khó coi, mọi chuyện quá rõ ràng, hẳn là người này muốn đẩy anh vào chỗ chết.